Theo sau hàng loạt lễ vật hào nhoáng đang đặt được trước mặt Hàn Tông Khôn lúc này, hơi thở của tất cả mọi người trong sảnh cũng dần trở nên gấp gáp. Trong khi đó những người đem quà tới cũng trơ mắt nhìn nhau, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ cứ cho rằng quà của mình đã đủ quý rồi, vậy mà không ngờ lại có nhiều người cùng ngành cũng gửi lễ vật tới đây như vậy.
Đám người hít một hơi thật sâu vì ngỡ ngàng trước sự hào phóng của một thanh niên giàu có nào đó. Thử hỏi cả thành phố Kim Châu này, ai có thể vung tay thả phanh như thể, thậm chí ngay cả thiếu gia nhà họ Viên cũng khó sánh được.
“Chậc chậc...bố à, bố nói xem, những sính lễ này là của ai mang tới?”, Hàn Thành Quý đứng gần Hàn Tông Khôn khẽ hỏi nhỏ.
Ngược lại Hàn Tông Khôn là gia chủ nhà họ Hàn lại không khỏi chau mày. Ông ta nhìn mấy người đưa sính lễ tới và hỏi: “Xin hỏi, những đồ này là của ai đưa tới?”
“Chúng tôi cũng không rõ, chúng tôi không quen người đó, người đó cũng không nói họ, chỉ biết là một thanh niên trẻ”. Một trong số những người đưa sính lễ tới mặc vest đen bất lực xua tay nói tiếp: “Chúng tôi chỉ phụ trách đưa đồ tới, còn cụ thể thế nào, chúng tôi cũng không rõ, xin ông Hàn ký nhận giúp”.
Advertisement
Nói rồi, người kia lấy ra một tờ biên lai.
“Tôi ký nhận?”, Hàn Tông Khôn ngây người một lát rồi hỏi.
“Không sai, khi thanh toán, người đó còn chỉ đích danh ông, nói chúng tôi phải đưa tới tận tay ông”. Người kia nói xong liền đưa biên lai cho Hàn Tông Khôn.
Advertisement
Cùng lúc đó, những người còn lại đại diện cho những cửa hàng khác cũng lần lượt lấy biên lai ra tỏ ý muốn Hàn Tông Khôn ký nhận mới được. Điều này khiến cho mọi người phải suy đoán thầm trong lòng, rõ ràng là có người tặng sính lễ cho nhà họ Hàn.
“Bố, chuyện này là thế nào?”, ban đầu Hàn Thành Phú và những người khác còn cho là Hàn Tông Khôn cố tình giấu bọn họ, có hẹn với thanh niên trẻ tuổi nào đó. Nhưng đáp lại vô số câu hỏi của mọi người, Hàn Tông Khôn cũng chỉ chau mày tỏ vẻ khó hiểu.
Nghe bọn họ nói, Hàn Tông Khôn nhíu mày, lắc đầu nói: “Cũng không biết là chuyện gì, nhưng nếu như đối phương đã chỉ đích danh bố, vậy thì cứ nhận để đó trước, chắc là sẽ có thông tin nhanh thôi”.
“Hai ngày nữa là tới lễ mừng thọ của bố, không phải là có người nhân cơ hội này để đem sính lễ tới nhà họ Hàn ta chứ?”, Hàn Thành Văn vui mừng ra mặt.
Nếu thật vậy thì rất có khả năng, sính lễ này là của con gái ông ta, Hàn Châu Nhi, bởi vì trong số thanh niên của nhà họ Hàn bây giờ, Hàn Châu Nhi là người ưu tú nhất.
Còn Hàn Phương Nhiên, Hàn Thành Văn đã loại ngay từ đầu, cô đã kết hôn rồi, Hàn Thành Quý cũng chỉ có một cô con gái duy nhất, nhưng vẫn còn đi học, mà so về ngoại hình hay tính cách cũng không thể sánh bằng Hàn Châu Nhi.
“Hứ, nếu thật là vậy thì chắc là lời cho chú tư rồi!”, Hàn Thành Quý nghe vậy không khỏi chau mày.
Ông ta chỉ có một đứa con trai, số sính lễ này đương nhiên không phải của con trai ông ta rồi.
Sính lễ nhiều vô kể, cho dù là nhà nào trong số bọn họ thì cũng là một con số lớn vì nếu đổi lại là bọn họ, chắc chắn không thể bỏ ra mấy chục đến trăm triệu tệ để làm sính lễ.
Hiện tại Hàn Châu Nhi là người có cơ hội lớn nhất trong nhà họ Hàn, cũng là cô gái danh giá nhất họ, số sính lễ nay khả năng là dành cho cô ta!
“Cũng không biết là thiếu gia nhà nào lại dùng cách xa hoa này để bày tỏ với Châu Nhi, cũng đáng mấy chục triệu thậm chí trăm triệu tệ đó!”, Hàn Thành Văn cười tươi ra mặt nói vô thưởng vô phạt: “Về con phải hỏi Châu Nhi thử xem!”
“Vậy thì cảm ơn mọi người”. Hàn Tông Khôn gật đầu cười tiễn mấy người kia ra về rồi lại chau mày: “Bỏ hết đồ xuống cho ta, không ai được động tới số sính lễ này, trước khi người tặng chưa xuất hiện, ai cũng không được chạm vào chúng!”
“Bố à, chuyện này còn phải bàn sau, chắc chắn là của Châu Nhi rồi!”, nghe Hàn Tông Khôn nói, Hàn Thành Văn nôn nóng hận không thể nhét hết số đồ này vào túi ngay lập tức”. “Con gái nhà họ Hàn chúng ta có ai xuất sắc hơn Châu Nhi, cho dù là ngoại hình hay tài năng, Châu Nhi cũng đứng thứ nhất, số sính lễ này đương nhiên là mang tới cho Châu Nhi!”
“Chú tư à, Phương Nhiên nhà anh cũng không kém con gái chú nhỉ”. Hàn Thành Sơn không nhịn được xen vào.
Thực ra ông ta cũng biết rõ số sính lễ này không thể nào là của Hàn Phương Nhiên vì dù gì, cô cũng là gái có chồng, nhưng ông ta không chịu được bộ dạng giả tạo của Hàn Thành Văn. Hơn nữa luận ngoại hình và tài năng, Hàn Phương Nhiên cũng bỏ xa Hàn Châu Nhi, sao có thể nói Hàn Phương Nhiên là cô gái xuất sắc nhất nhà họ Hàn chứ!
“Hứ, anh hai có phải già nên lẫn rồi không?”, nghe Hàn Thành Sơn nói, Hàn Thành Văn không nể nang gì mà lên giọng khó nghe: “Anh đừng quên, Phương Nhiên đã lấy chồng rồi, lấy thằng Đinh Dũng vô dụng đó, số sính lễ này có thể là của nó được sao?”
“Ha ha ha, chú tư nói cũng phải”. Hàn Thành Phú không nhịn được cười lớn.
Hàn Thành Quý cũng khó chịu bật cười, cho dù không phải là Hàn Châu Nhi thì cũng là con trai ông ta, chắc chắn không phải là của Hàn Phương Nhiên. Ông ta cười vẻ châm chọc: “Phải trách anh hai lúc đó vội vàng quá, nếu như ban đầu Phương Nhiên không lấy Đinh Dũng thì bây giờ còn có cơ hội, đáng tiếc, đáng tiếc!”
“Các người!”, Hàn Thành Sơn nắm chặt tay phẫn nộ.
Ông ta không nói số sính lễ này là của con gái ông ta, vậy mà đám người này lại nói như thế, ban đầu ông ta không ghét Đinh Dũng nhưng lúc này lại không nhịn được mà thầm chửi rủa anh. Nếu không phải thằng vô dụng này, sao mình lại bị bọn họ cười nhạo chứ!
“Được rồi, im hết đi!”, Hàn Tông Khôn chau mày thét lên.
Sau đó, ông ta nhìn Hàn Thành Võ còn chưa kịp nói lời nào, lạnh lùng nói tiếp: “Võ Nhi, số đồ này tạm thời giao cho con bảo quản, trước khi đối phương xuất hiện, ai cũng không được động tới!”
“Bố, người ta đã đưa đồ tới rồi, chúng ta...”, Hàn Thành Văn nôn nóng nhìn số sính lễ lấp lánh, nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong đã bị Hàn Tông Khôn ngắt lời: “Con im miệng cho bố, có thể tặng sính lễ lớn như vậy, chắc chắn là người gia tộc lớn, nếu như chúng ta còn chưa biết có nên nhận hay không thì không nên động tới chúng, chưa nói sẽ đắc tội với họ mà nếu đồn ra ngoài cũng rất mất mặt!”
“Chuyện này...được rồi!”, Hàn Thành Văn nghe lời bố mình. Mặc dù ông ta không hài lòng nhưng rất nhanh sau đó cũng quên đi: “Những thứ này sớm muộn cũng rơi vào tay ông ta, chắc chắn đối phương thích Châu Nhi nên mới không tiếc mọi giá như vậy!”
Tóm lại là của con gái ông ta thì sớm hay muộn cũng vậy cả, ai cũng đừng hòng cướp được chúng.
Lúc này, tin tức nhà họ Hàn nhận được sính lễ với giá trị trên trời cũng nổ ra mạnh mẽ, lan kháp thành phố Kim Châu, người được tin sớm nhất, đương nhiên là người nhà họ Hàn!