Chàng Rể Trường Sinh

Chương 171: “Không tin thì cô thử đi”




“Sao chúng tôi không lên kia được?” Kim Tư Kỳ bĩu môi, bước xuống xe chống hông, hắng giọng nói: “Môi trường ở đây cũng tốt đấy”.  

“Tiền nào vải nấy mà”, Đinh Dũng vừa nói vừa đặt lư ba chân xuống.  

“Ê, có phải anh có bí mật gì giấu chúng tôi không? Nếu không thì tại sao lại không cho chúng tôi lên kia?”, thấy Đinh Dũng không cho mình lên nhà, Kim Tư Kỳ lên tiếng hỏi.  

Tống Long ở sau không khỏi cau mày, kéo Kim Tư Kỳ: “Tư Kỳ, không được vô lễ với sư…với anh Đinh”.  

“Anh Đinh, đây là thứ mà sư phụ dặn tôi giao cho anh”, nói xong, Tống Long lấy ra một cái hộp rất dài ở trên phía ghế lái.  

Advertisement

Thấy cái hộp này, Đinh Dũng sững người một lát. Anh nhớ rằng quả của Linh Căn cũng chỉ to bằng bàn tay thôi, sao lại phải đựng trong cái hộp to thế này? Vừa nghĩ, Đinh Dũng vừa nhận lấy cái hộp.  

Đinh Dũng mở hộp ra và thẫn thờ vì quả của Linh Căn đúng là quả năm xưa, nhưng nó lại không giống như trong trí nhớ của anh cho lắm. Quả này màu xanh biếc, còn đẹp hơn cả màu của ngọc thạch vô giá nhất trên đời, trông hết sức thần bí.  

Có điều trong ấn tượng của anh thì loại quả này chỉ to bằng bàn tay nhưng quả trên tay anh lại dài nửa thước.  

“Kỳ lạ, sao lại thế này?” Đinh Dũng lẩm nhẩm đóng hộp lại, một tay cầm hộp, một tay đỡ lư ba chân đi lên trên núi. “Không phải tôi không muốn cho hai người lên mà vì hai người lên đây không nổi”.  

Advertisement

“Không tin thì cô thử đi”, nói rồi Đinh Dũng khoát tay. “Nếu như thấy cơ thể không ổn thì mau quay về, nếu không thì sẽ có hại cho cơ thể”.  

Thấy Đinh Dũng sắp đi khuất, Kim Tư Kỳ hậm hực đi theo. Thấy Kim Tư Kỳ không chịu yên, để tránh cô gặp phải chuyện gì, Tống Long vội đuổi theo.  

Ai ngờ cả hai người mới đi chưa tới vài chục mét liền cảm thấy luồng khí tức đè nén, giống như có một ngọn núi đang đèn lên người bọn họ khiến bọn họ không sao thở nổi.  

Tống Long thấy nhẹ hơn một chút nhưng Kim Tư Kỳ thì khác. Tốc độ của cô ngày càng chậm lại, trên trán vã mồ hôi, không tài nào thở nổi.  

“Thôi bỏ đi, chúng ta quay về đi”, Tống Long nghiến răng nói.  

Thực ra cậu ta cũng không muốn bỏ cuộc như vậy nhưng thấy Đinh Dũng đi phăm phăm lên núi như vậy, Tống Long chỉ có thể thở dài bất lực.  

“Quả nhiên không hổ là sư tổ, thực lực thâm sâu khó dò”, Tống Long lắc đầu than thở.  

Cậu ta thấy Kim Vô Đạo đã mạnh lắm rồi nhưng giờ gặp Đinh Dũng, cậu ta mới hiểu ra thế nào là núi cao còn có núi cao hơn. Cậu ta dù là võ sĩ Đỉnh Phong nhưng khi gặp Đinh Dũng lại chỉ nhỏ bé như hạt cát mà thôi.  

“Hừ!”, Kim Tư Kỳ hắng giọng nhưng áp lực quá lớn nên cô chỉ có thể cùng Tống Long quay về.  

Về tới xe, Kim Tư Kỳ mới bĩu môi liếc sang Tống Long, hỏi: “Sao anh ta có thể lên kia mà chúng ta thì không thể?”  

“Anh không biết, anh Đinh…rất khó đoán”, nói tới Đinh Dũng, Tống Long lại liếc ra cửa sổ.  

“Cắt, từ lần trước tặng xe cho anh ta là em đã nhận ra anh có gì đó không bình thường rồi. Không phải là anh định làm phản đấy chứ?”, đột nhiên Kim Tư Kỳ liếc sang Tống Long, cười nói.  

Nghe vậy, Tống Long mới bật cười. Cậu ta không dám nói ra mối quan hệ của mình và Đinh Dũng nên chỉ có thể lắc đầu, nói: “Mọi chuyện đều là sư phụ giao cho anh, anh cũng chỉ là làm theo lệnh thôi”.  

Còn lúc này Đinh Dũng đã đem lư ba chân lên tới biệt thự số một chữ Thiên. Vừa vào trong sân, anh đặt luôn cái lư xuống đất, sau đó lấy ra quả Linh Căn kia. Mặc dù không biết vì sao lại có sự khác biệt như vậy nhưng anh vẫn đặt nó vào trong bể nước, xem nó có thể sinh sôi nảy mầm bên trong bể nước này không.  

Linh Căn vốn dĩ được sinh ra bởi linh lực, kể cả là kết thành quả thì bản chất cũng không thay đổi, đặt trong nguồn nước thế này, được tưới tắm linh khí, có lẽ nó sẽ nảy mầm. Nếu như vậy thì có thể trồng nó ở Thanh Thành Sơn rồi.  

Một quả Linh Căn có thể khiến cho Thanh Thành Sơn trở thành tiên cảnh. Nếu như có hai cây ở đây thì sẽ có sự thay đổi kỳ diệu.  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng không chần chừ thêm, anh lấy quả Linh Căn ra.   

Tõm! Quả Linh Căn rơi vào bể nước, sau đó chìm xuống đáy bể, trông không có gì thay đổi, dưới làn nước đó, nó ánh lên đường vân xanh hết sức đẹp mắt.  

Sau đó, Đinh Dũng nhìn vào cái lư ba chân, anh đem cái lư tới bên bể nước. Anh múc một bát nước ra khỏi bể nước rồi rót vào lư.  

Giây phút đó, bát nước Đinh Dũng vừa rót vào đã bị cái lư hút sạch sẽ và trong lư chợt toả ra mùi hương của thuốc, lớp phù văn bên trên mặt lư trông rõ hơn vài phần. Đinh Dũng thấy vậy thì mừng thầm. Anh lại múc thêm bát nước nữa đổ vào lư.  

Cái lư này chính là vật mà anh dùng để luyện đan dược hàng nghìn năm trước. Lần này Đinh Dũng bảo Kim Vô Đạo lấy nó ra khỏi phủ là để mình có thể luyện một thứ đồ.  

Trước đó Đinh Dũng lấy được một đoạn xương trong buổi đấu giá, sau khi nghiên cứu, Đinh Dũng nhận ra đoạn xương này đã thay đổi và trở thành một thứ đồ trông giống như khúc gỗ, có mùi khác thường. Anh quyết định chế nó thành vòng đeo tay để cho công dụng tịnh khí của nó được phát huy tác dụng.  

“Không còn sớm nữa, có lẽ là không kịp”, Đinh Dũng hít sâu, bắt đầu nhanh chóng đổ nước vào lư.  

Đinh Dũng không ngừng đổ nước, hàng phù văn trên mặt lư càng lúc càng sáng rõ hơn, thậm chí vết rỉ trên lư dần dần tróc ra, để lộ ra hình dạng chiếc lư ba chân hoàn toàn mới.  

Mãi tới khi nhìn rõ từng đường hoa văn, Đinh Dũng cuối cùng mới dừng tay, lấy đoạn xương kia ra, hít vào một hơi thật sâu rồi đặt nó vào trong lư.  

Nói ra thì cũng kỳ lạ, Đinh Dũng rót vào lư bao nhiêu nước như vậy nhưng lúc này trong chiếc lư lại khô cạn, đến một giọt nước cũng không có, tất cả đều đã bị chiếc lư hút trọn.  

Sau khi đoạn xương được đặt vào lư, chiếc lư ba chân lập tức phát ra những âm thanh khác thường, ngay sau đó, phù văn trên mặt lư như được sống lại, nó từ từ di chuyển, còn Đinh Dũng nhắm mắt lại điều khiển sức mạnh linh hồn nhập vào trong lư ba chạc và bấm ngón tay.  

“Tạo hình”, cũng không biết mất bao lâu, Đinh Dũng chợt cau mày rồi lên tiếng.