Chàng Rể Trường Sinh

Chương 170: Anh đúng là đại gia




Khi thấy trên bàn tay mình có vệt máu, Liễu Sinh Cửu Sĩ kinh ngạc. Hắn quay đầu về sau nhìn Đinh Dũng, định lên tiếng nhưng lại phát hiện mình hít thở không nổi, cơ thể hắn không thể trụ được nữa, hắn ngã vật ra đất, mắt trợn ngược và không còn hơi thở.  

Mãi tới khi chết, hắn cũng không dám tin Đinh Dũng có thể kết liễu tính mạng của mình ngay cả khi hắn dùng Nhị Thiên Nhất Lưu. Mãi tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn vẫn không hiểu Đinh Dũng rốt cục đã làm gì.  

“Mày chết đi”, đột nhiên từ xa vang lên tiếng hét phẫn nộ. Cô ả kia cầm đôi dao găm nhảy dựng lên lao vào Đinh Dũng. Đinh Dũng cau mày, thanh Thái Đao trong tay rạch ra một đường sắc lẹm, chĩa về phía cô ta.  

Thấy đường kiếm đó của Đinh Dũng, mặt cô ta tái mét, cô ta tuyệt vọng, cơ thể không kiểm soát được thăng bằng, cứ thế lao mình vào đầu mũi kiếm.   

Cô ta tự lao đầu vào chỗ chết, thanh kiếm của Đinh Dũng đâm xuyên cô ta khiến đôi tay cô ta buông thõng và đôi dao găm cứ thế rơi xuống nền đất.  

Advertisement

Đinh Dũng nhướng mày, dẫm vào con dao găm hất nó lên và cầm trên tay, sau đó anh mới quay đầu nhìn gã đàn ông còn lại cuối cùng đang bỏ chạy trong cơn hoảng loạn. Có điều Đinh Dũng sao có thể thả hổ về rừng. Anh vung tay, con dao găm trong tay như mũi tên rời khỏi cung cứ thế lao đi, đâm trúng vào lưng tên này, khiến hắn đứt dây thần kinh cột sống.   

Vốn dĩ hắn còn cố sức bỏ chạy nhưng lúc này lại ngã nhào ra đất, tắt thở ngay lập tức.  

Kể cả Đinh Dũng không phi dao chém đứt dây thần kinh của hắn thì độc tố trên con dao cũng sẽ thâm nhập vào cơ thể kết liễu cuộc đời hắn.  

Sau đó, Đinh Dũng rút thanh Thái Đao ra, lau vào quần áo của cô ả kia rồi mới tới trước mặt Kim Tư Kỳ, hỏi: “Cô không sao chứ?”  

Advertisement

Kim Tư Kỳ mặt cắt không còn giọt máu, nghe Đinh Dũng hỏi vậy cô mới dần định thần lại và lẩm bẩm: “Cảm ơn anh”.  

“Có điều, bọn họ…bọn họ giết người…”, đầu óc Kim Tư Kỳ hỗn loạn, nói không thành thời.  

Cô tận mắt chứng kiến bọn chúng giết từng vệ sĩ của mình, sau đó lại chứng kiến những kẻ truy sát mình bỏ mạng dưới tay Đinh Dũng. Đây là lần đầu tiên trong đời Kim Tư Kỳ chứng kiến cảnh máu me thế này.  

“Tôi không giết bọn chúng, bọn chúng giết tôi thì tôi cũng phải chết”, Đinh Dũng khẽ trả lời, cắm thanh kiếm vào vỏ, sau đó anh đỡ Kim Tư Kỳ dậy: “Tôi đưa cô về trước, cho người của cô phong toả nơi này, mọi việc ở đây không được để lộ ra ngoài”.  

“Ừm, tôi biết rồi”, hồi lâu, Kim Tư Kỳ mới dịu mặt lại.   

Cả hai người ra khỏi khu rừng đi trong chùa Bạch Mã như chưa hề có chuyện gì từng xảy ra. Các tăng lữ trông thấy Kim Tư Kỳ còn cười hỏi thăm. Xem ra mọi người ở đây đều biết cô.  

“Sao cô lại tới đây?”, lên xe, Đinh Dũng mới thở phào.   

Kim Tư Kỳ mặt mày khó coi hơn hẳn. Cô nghiến răng nói: “Tôi, từ sau khi tôi tới Kim Châu, tuần nào tôi cũng tới chùa Bạch Mã để cầu phúc, không ngờ bọn họ phát hiện ra hành tung của tôi nhưng ban đầu chỉ có một tên ra tay, tôi dẫn theo vệ sĩ truy đuổi định tóm hắn ta truy hỏi kẻ đứng đằng sau nhưng nào ngờ vào khu rừng này lại bị mai phục…”  

“Bọn chúng cố ý dụ cô vào rừng, như vậy sẽ giết cô mà thần không biết quỷ không hay”, Đinh Dũng gật đầu. Kẻ có thể khiến gia tộc Liễu Sinh ra tay vả lại còn cho nhiều người ra tay như vậy thì chắc chắn không hề tầm thường.  

“Được rồi, về rồi nói”, những việc này Đinh Dũng vẫn kiềm chế trong lòng. Anh khởi động xe đưa Kim Tư Kỳ về.  

Trên đường đi anh nhận được điện thoại của Tống Long và hẹn Tống Long gặp mặt ở biệt thự Thanh Thành Sơn. Vì Tống Long tới đưa đồ còn Đinh Dũng lại cần để món đồ ở biệt thự số một chữ Thiên.  

Chẳng mấy chốc, Đinh Dũng đã về tới Thanh Thành Sơn, ở đường vào, anh trông thấy Tống Long đang đỗ xe bên đường.  

“Sư tổ, đây là đồ mà sư phụ bảo con mang tới ạ”, Tống Long thấy Đinh Dũng thì tỏ ra vô cùng cung kính.  

Trong xe Tống Long còn đặt một cái lư ba chân màu xanh ngọc trông hết sức đơn giản, trên lư đồng này còn khắc vô số phù văn tinh xảo, chỉ cần nhìn là thấy hoa mắt khó hiểu.  

Nhưng Đinh Dũng lại nhìn nó bằng con mắt hoài niệm. Anh dùng tay khẽ chạm vào chiếc lư ba chân, hồi lâu mới cười nói: “Lái xe của con lên núi đi”.  

Vì miệng lư quá to nên chiếc siêu xe của Đinh Dũng đương nhiên không thể có chỗ cho nó, anh chỉ có thể dùng xe của Tống Long lên núi, dù sao hai người bọn họ cũng không phải người ngoài. Kể cả biết chuyện về biệt thự số một hiệu chữ Thiên thì bọn họ cũng sẽ không nói ra.  

Nghe Đinh Dũng bảo lên núi, hai người còn lại hơi sững sờ. Kim Tư Kỳ hỏi lại: “Chúng ta lên núi sao? Anh mua biệt thự trên núi sao?”  

“Ừ, trước đó tôi thấy biệt thự ở đây rất tốt nên mua một căn ở đây”, Đinh Dũng gật đầu cười, ra hiệu bảo Tống Long lái xe.  

“Vâng, sư tổ”, Tống Long gật đầu.  

Từ sau khi gặp Đinh Dũng lần vừa rồi, sư phụ của cậu ta là Kim Vô Đạo thi thoảng vẫn nhắc đến Đinh Dũng, đặc biệt là khi biết hàng trăm năm trước Đinh Dũng không phải trong bộ dạng này, Tống Long lại càng cảm thấy tò mò và ngạc nhiên hơn.  

“Anh đúng là đại gia. Nghe nói biệt thự ở đây rẻ nhất cũng phải hàng trăm triệu tệ, vả lạ tôi thấy cũng rất bình thường thôi mà”, Kim Tư Kỳ lúc này trông ổn hơn trước nhiều, có điều cô ta chợt nhận ra có điều gì đó không ổn nên hỏi lại: “Đợi đã, vừa rồi anh gọi anh ta là gì cơ?”  

“Hả?”, Tống Long sững người vội nhìn sang Đinh Dũng.  

Cậu ta không biết Đinh Dũng có muốn cho Kim Tư Kỳ biết mối quan hệ giữa mình và Đinh Dũng hay không vì dù sao thì Đinh Dũng có liên quan đến sư phụ hắn là Kim Vô Đạo. Đừng nói là Kim Tư Kỳ mà đến cả hai người con trai của Kim Vô Đạo cũng không biết chuyện này.  

“Không có gì, cô nghe nhầm rồi”, Đinh Dũng bật cười liếc mắt sang Tống Long.  

Tống Long hiểu ý vội cười xoà: “Đúng, Kim Tư Kỳ nghe nhầm rồi, anh có thể gọi anh Đinh là gì chứ?”  

“Được rồi, đi thôi”, Đinh Dũng không tiếp tục chủ đề này nữa, bảo Tống Long lái xe nhanh hơn.  

Ba người phía Đinh Dũng dùng thẻ chứng minh thân phận nên trên đường đi không phải dừng lại, đi một mạch qua ba cửa kiểm tra thì Đinh Dũng mới bảo Tống Long dừng lại.  

“Có lẽ hai người không lên kia được đâu, đợi ở đây đã”, Đinh Dũng bước xuống xe hít vào một hơi để cảm nhận linh khí. Anh chợt thấy cơ thể sảng khoái hơn hẳn.