Chàng Rể Trường Sinh

Chương 160: “Đinh Dũng, anh gọi rượu gì vậy?




“Tôi muốn uống rượu gì sao?”, Đinh Dũng sững người một lát, như thể không nghờ hắn ta lại đẩy việc chọn rượu cho mình. Có điều anh đã nhanh chóng phản ứng lại kịp, cười nói với nhân viên: “Cho tôi xem thực đơn được không?”  

Vì không biết trang viên Thanh Long có loại rượu gì nên Đinh Dũng nghĩ rằng vẫn phải xem thực đơn cho chắc, nếu không, lỡ gọi loại rượu mà ở đây không có thì cũng rắc rối.  

Nhân viên phục vụ nghe xong liền đưa thực đơn cho Đinh Dũng.  

“Đừng cho chúng tôi uống rượu kém chất lượng quá nhé”, người đàn ông mặt mày gian giảo nhìn đinh Dũng mỉa mai. Vốn dĩ hắn ta còn muốn nếm thử chai vang Chateau Lafite Rothschild Pauillac nhưng hiện giờ xem ra hết cơ hội rồi.  

Lúc này Đinh Dũng nhìn các loại rượu trong thực đơn, hỏi: “Mọi người có ai muốn uống rượu trắng không?”  

“Không, rượu trắng khó uống lắm, uống rượu vang đi”, Đinh Dũng vừa dứt lời, mọi người còn chưa trao đổi gì với nhau thì cô gái mặt tinh ranh kia đã lên tiếng trước.   

Advertisement

Nghe cô ta nói vậy, những người còn lại cũng không có ý định nói thêm gì nữa. Thế là Đinh Dũng liếc về trang rượu vang, có điều anh lại cau mày, bởi vì rượu vang trên tờ thực đơn này không hề có bất cứ loại nào mà anh ứng ý cả.  

“Không có rượu La Romanee – Conti sao?”, Đinh Dũng nhìn lại một lần sau đó hỏi nhân viên phục vụ.   

Thực ra anh không ôm hy vọng ở đây có rượu La Romanee – Conti vì dù sao thì loại này cũng rất hiếm có, vả lại về cơ bản thì trên thị trường cũng rất hiếm, cho dù có tiền cũng không phải là có thể mua được.  

Thế nhưng điều khiến Đinh Dũng không ngờ đến là nhân viên phục vụ lại gật đầu, nói: “Chúng tôi vẫn có, nhưng chai này không hề rẻ, anh chắc chắn muốn đặt chứ?”  

Advertisement

Nghe vậy, Phùng Gia Hào lục lại ký ức một lần. Cái tên rượu này hắn còn chưa bao giờ nghe thấy, vả lại trên thực đơn cũng không ghi, có lẽ không phải là rượu gì nổi tiếng, nên mới bật cười, nói: “Anh Đinh đã muốn uống thì lấy chai này đi”.  

“Rượu gì mà tên là La Romanee – Conti đó, cho chúng tôi mỗi bàn ba chai”, Phùng Gia Hào cười nói.  

“Tôi còn muốn nếm chai Chateau Lafite Rothschild Pauillac nữa, anh ta gọi rượu gì thế không biết, tôi còn chưa nghe tên bao giờ. Không phải là loại rượu bình dân giá hai nghìn tệ một chai chứ?”, gã đàn ông mặt gian giảo thấy Đinh Dũng gọi rượu thì đột nhiên tỏ vẻ bất bình.  

Nghe giọng hào phóng vung tiền kia của Phùng Gia Hào, Đinh Dũng không khỏi cau mày. Rượu La Romanee – Conti 90 đó e rằng ở trang viên Thanh Long này cũng chưa chắc có nổi chín chai. Phùng Gia Hào thật là mạnh miệng.  

“Xem ra tên này cũng chỉ có ít tiền mà thôi. Dám lên tiếng gọi chín chai”, Đinh Dũng nghĩ một lát, không lên tiếng mà nhìn sang nhân viên phục vụ ở bên.  

Nhân viên kia sững sờ, có điều cũng nhanh chóng định thần lại, lắc đầu nói với Phùng Gia Hào: “Rất xin lỗi, loại rượu này chúng tôi không có dư số lượng nhiều, chỉ có ba chai”.  

“Cái gì? Chỉ có ba chai? Rượu vớ vẩn gì vậy? Đến cả trang viên Thanh Long mà còn không trữ rượu này”, gã đàn ông mặt gian giảo cho rằng những thực khách đến đây ăn uống không bao giờ gọi La Romanee – Conti nên mới không có hàng sẵn.  

Thực ra người đến đây dùng bữa quả thực phần lớn đều không gọi loại rượu này, nhưng cũng không phải vì rượu này không ngon mà là vì giá tiền của nó quá đắt. Một chai cũng đến hơn một triệu nhân dân tệ, ai mà uống nổi.  

Dù bọn họ có thể uống loại rượu này, thế nhưng ở trên thị trường lại không hề dễ mua. Trang viên Thanh Long có thể trữ được ba chai này quả thực là không hề dễ dàng. Trước kia khi còn ở nước ngoài, đi Dũng cũng may mắn được uống vài lần, cảm thấy nó rất ngon.  

“Ba chai, lấy ba chai, lấy cả lên đây. Sau đó lên thêm sáu chai Chateau Lafite Rothschild Pauillac”, Phùng Gia Hào bật cười, trong ánh mắt rõ cái nhìn lạnh lùng, chẳng thể hiện ra nổi sự tử tế. Hắn ta còn mải nghĩ làm thế nào để gài bẫy Đinh Dũng kia.  

Đinh Dũng nghe vậy thì nhếch miệng mỉa mai. Xem ra tên này đúng là muốn cài bẫy mình rồi, có điều tới cuối cùng ai cài bẫy ai thì cũng chưa chắc.  

“Ha ha, tôi thích Chateau Lafite Rothschild Pauillac, còn rượu La Romanee – Conti kia thì để bọn họ uống đi, dù sao thì anh Đinh cũng không thích loại này mà”, Phùng Gia Hào gọi rượu còn gã đàn ông mặt mày gian giảo thì bật cười khanh khách.  

“Anh Đinh đã thích uống thì để cho bàn anh Đinh”, Phùng Gia Hào gật đầu, tỏ vẻ bất lực. “Vốn dĩ tôi còn định uống nhưng xem ra không có phúc đó rồi”.  

Đinh Dũng nhìn hắn với vẻ mặt hết sức kỳ lạ, như thể đang nhìn đám ngốc vậy. Anh hỏi: “Các cậu chắc chắn là không uống chứ? Loại rượu này uống cũng ngon lắm đấy”.  

“Anh cứ uống một mình đi, chúng tôi thích loại khác kia”, cô gái mặt mày tính ranh trở mặt. Ai biết được anh gọi cái loại rượu rác rưởi gì. Chateau Lafite Rothschild Pauillac ngon hơn, một ngụm cũng đã mấy trăm tệ rồi.  

Sau khi khách gọi đồ xong xuôi, nhân viên phục vụ rời đi.  

Nửa tiếng sau, những món sơn hào hải vị được bưng lên. Trang viên Thanh Long không hổ là nơi thể hiện thân phận tốt nhất ở thành phố Kim Châu, mỗi một món ăn đều được trình bày vô cùng tinh tế, khiến người ta được mở mang tầm mắt.  

“Đinh Dũng, anh gọi rượu gì vậy?”, Hàn Phương Nhiên nhìn Đinh Dũng, khẽ hỏi.  

“Ôi…chúng ta không có phúc rồi, đó là rượu Chateau Lafite Rothschild Pauillac đấy. Uống một ngụm cũng mất mấy trăm tệ rồi”, Bân Tử lắc đầu tiếc nuối. Cậu ta thì không nghĩ ngợi nhiều, ngược lại còn đồng tình với Đinh Dũng.  

Nghe Hàn Phương Nhiên và Bân Tử nói chuyện, Đinh Dũng biết bọn họ không hiểu về rượu La Romanee – Conti, có điều anh cũng không giải thích, chỉ lắc đầu, nói: “Yên tâm, loại rượu này không kém so với rượu của bọn họ đâu”.  

“Không phải chứ. Chateau Lafite Rothschild Pauillac có giá như vậy, còn chai gì mà La Romanee – Conti anh nói thì có gì hay?”, Dương Phàm thắc mắc.  

Đinh Dũng cười bí hiểm, không giải thích thêm, chỉ nói: “Các em cứ uống là biết, anh dám đảm bảo các em có phúc phần ăn uống hơn bọn họ nhiều”.  

Nghe Đinh Dũng nói vậy, những người còn lại chỉ nghĩ rằng anh đang cố giữ thể diện, mọi người không nói thêm lời nào, bắt đầu dùng bữa, còn hai bàn còn lại đã bắt đầu dùng bữa từ lâu rồi.  

“Rượu của chúng ta sao mãi còn chưa lên?”, thấy rượu Chateau Lafite Rothschild Pauillac của bàn bên đã lên, Dương Phàm không khỏi sốt ruột.  

Lẽ nào rượu quý thì được lên trước còn rượu rẻ hơn thì lên sau? Làm cái gì mà ăn bữa cơm cũng ki bo thế chứ?  

Đinh Dũng nhìn ra suy nghĩ của Dương Phàm nên lắc đầu, cười nói: “Em nghĩ sai rồi, vì rượu của chúng ta còn chưa lắc xong”.  

“Hả, không phải chứ. Em ghe nói rượu càng ngon thì thời gian lắc rượu càng lâu”, Tiêu Hồng nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng.  

Nghe vậy, Đinh Dũng mới giơ ngón tay tán thưởng, nói: “Đúng vậy”.  

“Nào, mọi người cùng cụng ly thôi”, đúng lúc này, Phùng Gia Hào mới đứng dậy nâng ly nói.  

“Phùng thiếu gia, rượu của người ta còn chưa lên đâu đấy”, gã đàn ông mặt gian giảo khích bác.  

Cô gái tinh ranh kia cũng lập tức đứng lên phụ hoạ, cười tinh quái: “Có phải các cậu chọn rượu rẻ quá không mà người ta tìm mãi không thấy vậy?”  

“Tôi thấy bình thường những người đến đây có ai uống rượu đó bao giờ đâu, người ta đều uống Chateau Lafite Rothschild Pauillac”, một người đứng bên Phùng Gia Hào chêm vào, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nói: “Gia Hào, cậu ngồi xuống trước cái đã”.