Chàng Rể Trường Sinh

Chương 158: “Hay là anh trả tiền chi tiêu ăn uống đi”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa vào trang viên Thanh Long là có người đi tới đón tiếp, dẫn tất cả mọi người vào trong.  

“Long Thủ Các, không ngờ Phùng thiếu gia lại bao trọn cả Long Thủ Các”, thấy hàng chữ rồng bay phượng múa trên cửa, gã đàn ông mặt mày giảo hoạt không khỏi ngạc nhiên.  

“Phùng thiếu gia đúng là hào phóng, có lẽ đã bỏ ra không ít tiền để thuê khu này”, một cô gái mặt mày tinh ranh bụm miệng kinh ngạc nói. Thực ra đây cũng là lần đầu tiên cô ta tới trang viên Thanh Long.  

Nghe cả đám người xung quanh nịnh nọt, Phùng Gia Hào rất thích thú. Mặt hắn tỏ vẻ đắc ý vô cùng, hắn khoát tay, nói: “Ấy, bao nhiêu tiền chứ, cũng chỉ có hai trăm nghìn tệ tôi”.  

“Cái gì? Chỉ thuê một phòng VIP mà cũng đến hai trăm nghìn tệ. Trời đất!”, nghe Phùng Gia Hào nói vậy, cô gái mặt mày tinh ranh kia đột nhiên bụm miệng nhìn về phía Phùng Gia Hào, trong đôi mắt cô ta ngoài ngưỡng mộ ra thì còn có sự rạo rực thấy rõ.  

Nếu như có thể khiến Phùng Gia Hào để ý đến mình thì có thể sống một cuộc sống vương giả, quần áo là lượt. Có một số cô gái đã bắt đầu nảy sinh lòng h@m muốn, vội vàng tới gần Phùng Gia Hào. Bọn họ hận rằng không thể nào lao vào lòng Phùng Gia Hào luôn cho rồi.  

Thế nhưng Phùng Gia Hào tại không hề có bất kỳ hứng thú nào với đám con gái này. Hắn ta quay đầu lại nhìn về phía Hàn Phương Nhiên. Hắn muốn xem xem Hàn Phương Nhiên tỏ thái độ thế nào nhưng nào ngờ Hàn Phương Nhiên lại đang nói chuyện hết sức tình ý với Đinh Dũng, mặt hắn đột nhiên tối sầm cả lại.  

“Đợi đấy, tí nữa rồi biết tôi xử lý anh thế nào”, Phùng Gia Hào hắng giọng, nắm chặt tay.  

“Phùng thiếu gia thật hào phóng”, gã đàn ông mặt mày gian xảo thấy Phùng Gia Hào tối sầm mặt lại thì bắt đầu nịnh hót, sau đó hắn chuyển chủ đề sang Đinh Dũng, nói với giọng khó chịu: “Không giống như ai đó, lái siêu xe đến mà cũng không biết thể hiện một tí. Tôi thấy con xe đó đi thuê thì đúng hơn”.  

Gã đàn ông mặt mày gian giảo rõ ràng là có ý nhằm vào Đinh Dũng. Ý tứ của hắn ta rất rõ ràng. Phùng Gia Hào bỏ ra hơn hai trăm nghìn tệ để đặt Long Thủ Các, nếu như Đinh Dũng không thể hiện một chút thì đúng là nhỏ mọn.  

“Tôi thấy Phùng thiếu gia có lẽ cũng không thiếu tiền”, Đinh Dũng nhìn Phùng Gia Hào rồi bật cười châm chọc. “Nếu tôi ra tay mà giành mất uy phong của Phùng thiếu gia thì lại không hay đâu”.  

“Hắn ta đang kích động anh đấy”, Hàn Phương Nhiên kéo Đinh Dũng lại. Cô nghĩ rằng có lẽ xe Đinh Dũng là xe đi thuê, nếu không thì sao Đinh Dũng có thể mua nổi chiếc xe đắt tiền như vậy chứ.  

Mặc dù phô trương thì cũng hơi lãng phí nhưng nghĩ tới Đinh Dũng cũng là vì giữ thể diện cho mình nên Hàn Phương Nhiên vẫn cảm thấy ấm lòng.  

“Hoá ra là xe thuê”, cô gái mặt mày tinh ranh đột nhiên lên giọng, tỏ vẻ coi thường. “Chẳng trách. Có lẽ anh ta phải bỏ ra tiền lương của cả tháng để thuê con xe này mất. Lấy đâu ra tiền mà thể hiện nữa”.  

“Cắt. Tôi nói rồi mà”, nghe cô gái kia nói vậy, có người lập tức chêm lời. “Mọi người đừng quên anh ta là một kẻ đi ở rể. Phương Nhiên chỉ đi con xe Passat mà anh ta đi siêu xe, nói thì ai tin chứ?”  

“Đúng vậy, tôi thấy xe anh ta đi thuê thì đúng hơn”.  

“Tuỳ mọi người nghĩ”, Đinh Dũng khoát tay bất lực. Dù gì thì chiếc xe đó cũng là của anh, mấy người này có đố kỵ thế nào thì cũng chẳng thay đổi được sự thật.  

“Chiếc xe này là của anh Đinh Dũng, sao có thể là xe đi thuê được chứ”, Dương Phàm thấy vậy thì đẩy Đinh Dũng, vội nói. “Mọi người biết cái gì. Đình Dũng, anh mau nói cho mọi người biết chiếc xe này có phải là của anh hay không đi”.  

“Chiếc xe này là của tôi, không phải đi thuê”, như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng mới lên tiếng.  

“Anh lấy đâu ra tiền”, ai ngờ người khác còn chưa lên tiếng thì Hàn Phương Nhiên đã cau mày. Cô nhìn Đinh Dũng rồi chợt nhớ ra gì đó, vội hỏi: “Chiếc xe đó không phải là chiếc xe vẫn đỗ ở dưới tầng của nhà chúng ta hay sao?”  

“Đúng vậy, anh có nói không phải đâu”, Đinh Dũng bật cười. Không đợi Hàn Phương Nhiên lên tiếng, anh đã giơ tay lên nói thật: “Đây là xe mà một người bạn của tặng cho anh, có điều vì nó thu hút người khác quá nên anh vẫn không dám lái đi”.  

“Được rồi được rồi, anh nhìn em rồi nói. Lại thêm một người bạn cũ nữa rồi đấy”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên bất lực xoa trán. “Vẫn là bạn anh lợi hại”.  

Đúng lúc này, gã đàn ông mặt mày gian giảo bật cười lạnh lùng, chỉ vào Long Thủ Các: “Anh đã nói xe là của anh, anh có tiền như thế thì cũng thể hiện một chút đi, không thể đẩy hết toàn bộ chị phí lên một mình Phùng thiếu gia được”.  

“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà Phùng thiếu gia phải gánh cả?”, cô gái mặt mày tinh ranh kia phụ hoạ theo, bộ dạng rõ vẻ ép người khác. “Hay là anh trả tiền chi tiêu ăn uống đi”.  

“Đương nhiên, chỉ cần anh thừa nhận xe đó là xe anh đi thuê, không có tiền để thanh toán thì chúng tôi sẽ bỏ qua cho anh”, cô gái mặt mày tinh ranh kia lại thêm lời.  

Phùng Gia Hào nghe vậy nhì nhếch miệng tỏ vẻ đắc ý. Hắn gật đầu hài lòng, sau đó nói với gã đàn ông mặt gian giảo kia: “Lão Giả, anh vừa mở công ty mới. Nếu như chú có hứng thú thì đến xem xem thế nào. Chỗ anh còn trống một vị trí giám đốc đấy”.  

“Vâng vâng, ngày mai em từ chức chỗ này luôn”, nghe Phùng Gia Hào nói vậy, gã đàn ông mặt mày gian giảo gật đầu, tỏ vẻ hưng phấn hơn hẳn.   

Và vô tình, những trái bom như được kích nổ trong đầu mọi người. Đột nhiên có người lên tiếng: “Đúng vậy, hoặc là anh thừa nhận xe đi thuê, bản thân không có tiền, hoặc là anh phải chịu chi trả chi phí của buổi liên hoan ngày hôm nay”.  

“Ôi chao, các cậu dựa vào cái gì mà bắt anh đình Dũng phải trả tiền. Là do Phùng Gia Hào mời chúng ta tới đây ăn uống, nếu không thì chúng ta cũng có tớ đây đâu?”, Dương Phàm chống hông, giải thích cho Đinh Dũng.  

“Thôi bỏ đi, tôi thấy để Phùng thiếu gia thanh toán một mình thì không được hợp lý cho lắm, vậy thì để tôi mời mọi người, chi phí ăn uống ngày hôm nay tôi trả”, Đinh Dũng lắc đầu. Anh thanh toán cũng chẳng sao nhưng cũng phải nói cho rõ ràng. Đây là  mời mọi người chứ cũng không phải là muốn chứng minh điều gì. “Được, tôi rất thích những người hào phóng”, mặc dù lời nói thì ngọt sớt nhưng gã đàn ông mặt mày gian giảo kia lại tỏ vẻ như âm mưu đã đạt được vậy.  

Bọn họ quả quyết rằng chiếc xe là do Đinh Dũng đi thuê, đợi lát nữa ăn uống, nhất định phải chặt chém cho đình Dũng một trận, để Đinh Dũng phải bẽ mặt.  

Phùng Gia Hào thể hiện rất đắc ý. Lúc này hắn cười giòn tan, nói với giọng cảm khái: “Đã nói tôi mời là tôi mời, sao có thể để Hàn Phương Nhiên mời chứ”.  

“Phùng thiếu gia, người ta đã nói muốn mời rồi thì anh há chẳng phải nể mặt chút sao?”, gã đàn ông mặt mày gian giảo chêm lời.  

Nghe vậy, Phùng Gia Hào mới bật cười ha hả, nói: “Được rồi, được rồi, vậy tôi phải nể mặt người anh em rồi. Lát nữa chúng ta cứ thoải mái ăn uống no nê, tiền thanh toán tôi và người anh em này chia nhau mỗi người một nửa”.