Chàng Rể Trường Sinh

Chương 155: “Là tôi gọi”




“Thế nào, cậu không tin?”, Đinh Dũng nhướng mày, lạnh lùng nói. “Cho dù cậu tin hay không thì mời cậu lập tức rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi tin là nhà họ Thiết các cậu có lẽ sẽ không bao che cho người nhà đâu?”  

“Thật nực cười. Nhà anh?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Thiết Như Long mới bật cười. Hắn đột nhiên tối sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Tôi thấy anh đột nhập vào nhà người khác mới đúng. Tôi còn đang nghi ngờ xem anh làm sao mà có thể lên tới đây và vượt qua cửa kiểm soát của nhà họ Thiết được đấy”.  

Thế nhưng nghe Thiết Như Long nói vậy, cô gái đứng bên hắn ta lại không khỏi cau mày.  Cô ta và Thiết Như Long nghĩ không giống nhau. Đinh Dũng có thể vượt qua hai cửa kiểm soát lên tới đây thì có lẽ căn nhà này rất có khả năng là nhà của anh.  

Vốn dĩ thân phận của chủ nhân mua căn biệt thự này vẫn còn là ẩn số. Kể cả Thiết Như Long là người của nhà họ Thiết nhưng cũng không thể biết được chủ nhân của căn biệt thự là ai, rõ ràng là chủ nhân của căn biệt thự đã dặn dò kỹ lưỡng, không muốn bị lộ thân phận.  

Advertisement

Những đại gia khác nếu có thể mua một căn biệt thự ở đây thì có lẽ sẽ chăng đèn kết vải, thông tin cũng được đồn đi khắp thành phố rồi. Vì dù sao thì có thể mua được một căn biệt thự ở đây cũng là vinh dự vô cùng, là cách để chứng minh thân phận.  

Thế nhưng người mua căn biệt thự này lại hết sức thần bí, không muốn để lộ thân phận, điều này không khỏi khiến cho những người khác tò mò.  

“Như Long, em thấy…”, cô bạn gái bên cạnh Thiết Như Long đẩy hắn ta, nhìn Đinh Dũng hoài nghi, nói khẽ: “Hay là chúng ta đi thôi, ngộ nhỡ căn biệt thự này là của anh ta thì phiền phức đấy”.  

Advertisement

“Hừ, đi gì chứ. Không phải em thích căn biệt thự này sao? Chúng ta còn chưa xem xong nữa”, Thiết Như Long tỏ vẻ mặt coi thường, hắn ta nhìn Đinh Dũng mỉa mai. “Nếu anh ta mà mua được căn biệt thự ở đây thì anh ăn phân trước mặt anh ta cho xem. Với lại căn biệt thự này do nhà họ Thiết khai thác. Anh ở đây cũng phải là phá vỡ quy định được”.  

Thấy Thiết Như Long không có ý định đi khỏi đây, Đinh Dũng mới cau mày, rút điện thoại ra, lạnh lùng nói: “Nếu còn không đi thì tôi báo nhân viên bảo vệ ở đây. Tôi lại muốn xem xem nhà họ Thiết có vì người trong gia đình mà phá vỡ quy định không”.  

Thực ra Đinh Dũng cũng rất tin tưởng vào công tác bảo mật của Thiết Vô Cực, không ngờ tên Thiết Như Long này cũng còn không biết chủ nhân của biệt thự này là ai.  

Mặc dù chủ nhân của căn biệt thự này không lộ thân phận nhưng ngược lại lại khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ. Với tốc độ lan tin nhanh chóng thì cả thành phố Kim Châu này đều biết, có một nhân vật máu mặt bí hiểm đã mua một căn biệt thư tầm trung ở Thanh Thành Sơn.  

“Thông báo cho bảo vệ? Anh dám sao?” Thiết Như Long vẫn thái độ coi thường đó. Tên này giả bộ cũng giống lắm. Căn biệt thự này không phải của Đinh Dũng. Nếu như Đinh Dũng mà gọi điện thoại báo cho nhân viên bảo vệ thì e rằng người đầu tiên bị đuổi ra khỏi đây là Đinh Dũng mới đúng.  

Còn Thiết Như Long hắn, mặc dù bị coi là đột nhập vào vào biệt thự riêng tư nhưng chủ nhân thần bí đó còn chưa đến ở, vả lại hắn là người nhà họ Thiết đến đây để tuần tra, nói vậy cũng không đến mức bị phạt.  

Có điều, điều khiến Thiết Như Long không ngờ đến đó là Đinh Dũng nghe xong những gì hắn nói thì chỉ cười lạnh lùng, không nói lời nào, cứ thế đặt điện thoại bên tai.  

“Tiểu tử này diễn xuất không tồi, có điều Thiết Như Long tôi không phải dạng dễ bị doạ đâu, còn có thể doạ lại anh đấy. Tôi xem lát nữa anh thu dọn tàn cục thế nào. Ông đây có thừa thời gian chơi với anh đến cùng”, Thiết Như Long vẫn không thấy có gì đó bất ổn, ngược lại hắn còn mong thời gian trôi qua nhanh, như vậy hắn có thể sớm cho Đinh Dũng ăn cái bạt tai, lấy lại sĩ diện của lần trước.  

Nhưng cảnh này trong mắt bạn gái của Thiết Như Long lại khiến cô ta không khỏi thở dài. Cô ta kéo tay Thiết Như Long, khẽ nói: “Như Long, chúng ta mau đi thôi, lỡ là thật thì rắc rối to. Em không muốn bị nhà họ Thiết các anh đuổi đi đâu, như vậy thì mất mặt lắm”.  

“Em yêu, em yên tâm. Tên này tuyệt đối không dám gọi bảo vệ đâu, nếu không thì hắn ta sẽ bị đuổi đi đầu tiên”, Thiết Như Long vỗ vai bạn gái, tự tin nói.  

Thế nhưng ở một bên, Đinh Dũng đã gọi xong điện thoại. Anh chỉ nói rất đơn giản, nhưng nhà họ Thiết đã lập tức cử người qua.  

Thấy Đinh Dũng bỏ điện thoại xuống, Thiết Như Long mới nhìn anh bằng vẻ mặt coi thường, tặc lưỡi nói: “Tôi thật khâm phục cái mặt dày của anh. Đứng trước mặt chúng tôi mà còn diễn đạt như vậy”.  

“Mọi chuyện thế nào, cứ đợi rồi biết”, Đinh Dũng cười châm chọc. Anh dám khẳng định nhà họ Thiết sẽ không dám vì Thiết Như Long mà làm sai quy định, nếu không thì một khi chuyện này bị đồn ra ngoài, danh tiếng của biệt thự ở Thanh Thành Sơn sẽ bị huỷ trong phút chốc.  

“Hừ, bổn thiếu gia đây thời gian là vàng là bạc. Đâu có thừa thời gian mà lãng phí với người như anh. Nếu trong vòng nửa tiếng mà bảo vệ không đến thì đừng trách tôi không nương tình”, Thiết Như Long cười lạnh lùng. Bảo vệ nhà họ Thiết xử lý mọi việc rất nhanh. Hắn nói nửa tiếng là cố ý cài bẫy Đinh Dũng vì thời gian nói ngắn quá thì Đinh Dũng sẽ không làm.  

Đinh Dũng nghe xong thì không khỏi cau mày. Nhà họ thiết cử người đến mà phải mất nửa tiếng sao? Cũng chậm chạp quá. Khả năng thực hiện nhiệm vụ kém vậy sao?  

Nên biết rằng căn biệt thự với giá lên đến hàng trăm triệu tệ thế này ngoài để chứng minh thân phận ra thì còn phải khiến người ta an tâm, thoải mái. Nếu xử lý công việc mà phải mất nửa tiếng mới có người tới thì so với biệt thự tầm hàng trăm nghìn nhân dân tệ cũng có khác gì hơn đâu.  

Có điều Đinh Dũng lại nghĩ nhiều rồi. Chỉ năm, sáu phút sau đã có bốn nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đi tới cửa biệt thự. Sau khi xác nhận lại số biệt thự, bọn họ lập tức đẩy cửa đi vào.  

Vừa vào cửa, nhân viên bảo vệ đã nhìn thấy Đinh Dũng và Thiết Như Long. Bọn họ cung kính lên tiếng hỏi: “Là ai gọi điện thoại vậy ạ?”  

“Là tôi gọi”, Đinh Dũng khoát tay, thể hiện bảo bốn người đi vào, sau đó chỉ vào Thiết Như Long, nói: “Tên này đột nhập vào nhà tôi, theo như quy định thì nên làm thế nào?”  

“Quy định của Thanh Thành Sơn thế nào mọi người đều biết. Nếu có người đột nhập vào nhà riêng của người khác thì sẽ bị đuổi khỏi Thanh Thành Sơn nửa năm không được quay về, cho nên…”, tên bảo vệ đi đầu nói với vẻ mặt đắc ý, thế nhưng sau khi nhìn thấy Thiết Như Long, hắn lại tỏ ra cung kính vô cùng. “Thiết thiếu gia, sao cậu lại ở đây?”  

Mặc dù Thiết Như Long chỉ là thiếu gia hàng nhánh trong nhà họ Thiết nhưng cũng không phải là người mà một tên bảo vệ như hắn có thể đụng tới được, cho nên lúc này sau khi thấy Thiết Như Long, cả bốn tên bảo vệ rõ vẻ nghe lời.  

“Bốn người đến đúng lúc lắm, người này vừa đánh trống vừa la làng, căn bản không phải là chủ nhân ở đây. Hắn ta đột nhập vào đây, bị tôi bắt được, lập tức đuổi hắn ra khỏi đây cho tôi”, thấy bốn tên bảo vệ, Thiết Như Long chột dạ nên chỉ đành bấm bụng nói vậy.  

“Đây…”, điện thoại là do Đinh Dũng gọi. Theo lý mà nói thì Đinh Dũng là chủ nhân ở đây mới phải. Có điều bọn họ cũng không dám xem nhẹ lời của Thiết Như Long, nên tên bảo vệ đi đầu mới do dự một lúc. “Xin vui lòng cho chúng tôi kiểm tra một lát. Mong Thiết thiếu gia đợi một lát”.