Chàng Rể Trường Sinh

Chương 139: “Rốt cục có chuyện gì vậy?”,




Đúng vậy? Sao em có thể quên việc này được nhỉ. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Đinh Dũng mà đánh giá. Người ta đi siêu xe lên đến hàng chục triệu nhân dân tệ đấy. Nói không chừng lại là một thiếu gia con nhà giàu có nhưng không thích khoe mẽ mà thôi.  

“Bộ này, bộ này, mấy bộ này nữa”, Đinh Dũng chỉ vào mấy bộ quần áo mà người phụ nữ kia vừa mới mua. “Lấy mấy bộ này ra cho tôi”.  

“Ô ô ô, tiểu tử, không phải cậu cho rằng mua giống tôi là sẽ thắng tôi chứ?”, bà ta thấy Đinh Dũng chọn đồ xong thì bật cười, nói với nhân viên bán hàng: “Đi lấy ra cho cậu ta, cho dù cậu ta mua mấy bộ thì tôi cũng sẽ mua nhiều hơn cậu ta một bộ”.  

Advertisement

“Vâng”, cô nhân viên bán hàng kia nghe vậy thì mừng ra mặt.   

Hai bên ganh đua với nhau, người được lợi không phải là cô ta hay sao?  

“Đợi đã, tôi còn chưa nói xong”, Đinh Dũng nhếch miệng châm chọc, chỉ vào mấy bộ quần áo, nói tiếp. “Mấy bộ kia xấu quá, không xứng với em gái tôi. Lấy mấy bộ kia ra cho tôi. Tất cả quần áo ở trong tiệm này tôi mua hết”.  

Advertisement

Nói xong, Đinh Dũng rút thẻ ngân hàng trong túi ra nói: “Quẹt thẻ”.  

“Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ? Ý anh là muốn mua hết tất cả quần áo ở tiệm chúng tôi sao?”, cô nhân viên bán hàng  trợn tròn mắt nhìn Đinh Dũng không dám tin đây là sự thật.  

“Khụ khụ…Tiểu Tuyết, anh trai cậu điên rồi”, Trần Đa Đa hết hồn, cô bụm miệng nói, trong đôi mắt lấp lánh toàn sao.  

Viên Thiếu Hạo cũng nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Được một lúc, hắn ta mới nở nụ cười. Đinh Dũng quả khiến hắn phải ngạc nhiên.  

“Cái gì? Gói hết lại?”, đàn ông kia trợn tròn mắt. Ông ta gãi gãi tai, hỏi lại với vẻ mặt kinh ngạc.   

Mặc dù tiệm này không phải quá lớn, nhưng chí ít thì nó cũng có vài trăm bộ quần áo. Nếu như gói hết toàn bộ quần áo ở đây lại, kể cả là ông ta cũng không khỏi xót tiền. Một tên ăn mặc tầm thường như thế này mà có thể mua nổi bằng ấy quần áo sao?  

“Mấy bộ kia tôi không lấy”, Đinh Dũng nhắc lại, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho cô nhân viên kia. “Quẹt thẻ đi”.  

“Anh đợi một chút, tôi phải tính lại đã”, cô nhân viên bán hàng lúc này mới định thần trở lại. Cô ta không còn để ý đến người phụ nữ trung tuổi kia nữa, vội vàng gọi điện cho quản lý cửa hàng, báo cáo với quản lý về sự việc Đinh Dũng muốn mua hết toàn bộ quần áo của cửa hàng mình.  

Nghe nhân viên kia nói vậy, Đinh Dũng mới sờ vào chiếc điện thoại mà thầm cười.

Chẳng mấy chốc, Một người đàn ông trung tuổi mặc bộ đồ âu màu xanh rêu chạy tới. Ông ta còn chưa đứng vững thì đã thở Hổn hển, hỏi: “Có chuyện gì thế, tiểu Lệ, vừa rồi những gì cô nói trong điện thoại đều là thật chứ?”  

“Thật sự là có khách nói muốn mua toàn bộ quần áo của tiệm chúng ta sao?”, người đàn ông trung tuổi chính là quản lý của năm tầng trung tâm thương mại này. Sau khi nghe được thông tin này, ông ta lập tức tới đây.  

“Đợi đã, không phải là gói hết tất cả”, không đợi cô nhân viên kia lên tiếng, Đinh Dũng đã lắc đầu, chỉ về phía mấy bộ quần áo mà anh nói cô ta lựa ra. “Tôi nói lại một lần cuối cùng. Tôi không lấy mấy bộ quần áo kia”.  

Ông quản lý kia vốn đang nói chuyện với một khách hàng thì nghe tiểu Lệ nói về chuyện bên này, ông ta không màng đến khách hàng nữa, cứ thế chạy vội đến đây. Hiện giờ Đinh Dũng lại nói với ông ta không phải là lấy hết toàn bộ quần áo gian hàng.  

Nếu thật sự có người nào đó mua toàn bộ gian hàng vậy thì doanh số kinh doanh của cả năm tầng trong tòa nhà này có thể tăng lên gấp vài lần. Tới lúc đó, ông ta sẽ nhận về không ít tiền thưởng. Thế nhưng nếu như không phải là mua toàn bộ, ông ta không những không thể lấy về được số tiền thưởng lớn mà ngược lại còn đắc tội với khách hàng lâu năm trước đó, đây chẳng khác gì tiền mất tật mang.  

“Rốt cục có chuyện gì vậy?”, ông quản lý vừa lên tiếng nạt nộ tiểu Lệ thì đã nghe thấy tiếng Đinh Dũng nói. Mặt mày ông ta tỏ vẻ nịnh nọt hơn hẳn. Ông ta cười, nói: “Mau, mau bỏ mấy bộ đồ kia sang một bên”.  

“Cậu thanh niên à, cậu thật có con mắt nhìn”, ông quản lý nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt hồ hởi, cười nói: “Quần áo ở chỗ chúng tôi đều là hàng thiết kế, mẫu mã không những đa dạng mà chất lượng còn đảm bảo nữa”.  

“Ừm, mấy bộ kia không ra sao cả. Cũng chỉ có đồ nhà quê mới thích nó thôi”, Đinh Dũng bật cười chỉ vào mấy bộ quần áo anh bảo họ lựa ra.  

Vừa nghe vậy, người phụ nữ trung tuổi đột nhiên tối sầm mặt lại. Mấy bộ quần áo đó đều là do bà ta chọn cả. Câu này của Đinh Dũng chẳng khác gì nói bà ta là đồ nhà quê.  

Thế nhưng bà ta còn chưa lên tiếng thì quản lý trung tâm thương mại đã gật đầu, khom lưng nói: “Đúng, cậu nói quá chuẩn. Chẳng biết mấy bộ quần áo đấy là do ai nhập hàng nữa, trông kiểu dáng quê mùa thế kia mà cũng dám treo trong tiệm”.