“Nhà hàng Xuân Hương Lâu của các ông làm ăn thế nào thế hả? Ai mà cũng cho vào được à?”, Lão Trần hắng giọng, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt nộ. “Bắt thằng này lại cho tôi, nếu không Xuân Hương Lâu của các ông cũng đừng mong tồn tại nữa”.
“Đây…”, ông chủ Xuân Hương Lâu mặt mày tái mét, ông ta nhìn sang Đinh Dũng mà không biết phải làm sao.
Mặc dù ông ta không biết cụ thể thân phận của Đinh Dũng là gì nhưng một người có thể cùng dùng bữa với nhân vật tai to mặt lớn như Nguỵ Kiến Quốc thì thân phận chắc chắn không hề đơn giản. Thế nhưng ông ta lại cũng không dám đắc tội với lão Trần, vì dù gì phòng xây dựng thành phố có muốn xử lý Xuân Hương Lâu của ông ta cũng là việc quá đơn giản.
“Ông chủ, ông chọn một trong hai đi, giúp ông ta hay là giúp tôi?”, Đinh Dũng phất vạt áo, vỗ vai ông chủ Xuân Hương Lâu, khóe miệng nhếch lên, mang theo sự châm chọc.
Ông chủ Xuân Hương Lâu cũng không phải kẻ ngốc. Đinh Dũng đã nói câu này rồi thì ông ta buộc lựa chọn Đinh Dũng hoặc là lão Trần. Ông ta nghiến răng, phân vân một lúc rồi mới đưa ra kết luận, không thể đắc tội đình Dũng được.
Mặc dù Đinh Dũng và lão Trần đều có thân phận không hề đơn giản, nhưng thân phận của Dinh Dũng thì ông ta thừa biết khủng tới mức nào. Đó là người có thể cùng dùng bữa với Nguỵ Kiến Quốc. Mà Nguỵ Kiến Quốc là ai chứ. Lão trần trước mặt Nguỵ Kiến Quốc cũng chẳng là cái thá gì, cho nên ông ta biết mình cần làm gì rồi, thế là mặt mày ông ta nghiêm túc hẳn, ông ta lên giọng với lão Trần: “Làm gì thế hả? Dám ra tay với cả mấy cô gái thế này, các người có còn là đàn ông nữa không hả?”
“Mọi người lên hết đi, đuổi hết đám người này cho tôi”, nói xong mấy câu này, trán ông chủ Xuân Hương Lâu ướt đầm mồ hôi.
Nghe vậy, Đinh Dũng cười đắc ý, anh khoanh tay chuẩn bị xem kịch hay. Còn Hàn Phương Nhiên và tiểu Uông thì đứng sững ở một bên. Bọn họ không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể nhìn ông chủ của Xuân Hương Lâu với bộ mặt cảm kích mà nói: “Đa tạ, đa tạ ông chủ ra tay cứu giúp”.
“Tôi là Hàn Phương Nhiên của tập đoàn Hàn Thị, lần này tôi nợ ông một tấm chân tình, sau này chỉ cần ông có việc cần giúp, cứ nói với tôi”, Hàn Phương Nhiên cảm động, chắp tay nói.
Vừa rồi cô hết sức tuyệt vọng. Trong tay lão Trần có bao nhiêu người như vậy, hai người các cô căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Nếu không phải đinh Dũng … nghĩ tới đây, cô vội nắm chặt tay đình Dũng hỏi với giọng quan tâm: “Anh không sao chứ?”
“Anh không sao”. Đinh Dũng lắc đầu, giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên má Hàn Phương Nhiên, ân cần nói: “Em yên tâm, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Ông chủ à, ông chắc chắn muốn ra tay với chúng tôi chứ?”, lúc này lão Trần chỉ vào ông chủ của Xuân Hương Lâu mà nạt nộ.
“Ông biết chúng tôi là ai không? Ông có biết người đứng trước mặt ông là ai không?”, một cấp dưới của lão Trần chỉ vào ông chủ của Xuân Hương Lâu mắng chửi. “Tôi thấy các ông không muốn tiếp tục kinh doanh nhà hàng này nữa rồi. Giờ bắt hết mấy người kia lại cho tôi, nếu không, ngày mai các đợi mà cút đi!”
Ông chủ Xuân Hương Lâu cau mày, ông ta biết mình chẳng còn đường lui nữa rồi, thế là ông ta bấm bụng chỉ vào đám người phía lão Trần mà gằn giọng: “Đuổi hết đám người này đi cho tôi, tôi ghét nhất là loại khốn nạn dám ra tay với cả phụ nữ, lại còn là lũ dê xồm già khú đế nữa”.
Dứt lời, ông ta phất tay, cứ thể lại cho mấy nhân viên phục vụ xông lên.
“A!!! Các người dám cả gan ra tay với viên chức nhà nước à? Các người đang chơi với lửa đấy!”, lão Trần ôm đầu. Ông ta bị mấy nhân viên phục vụ giáng cho vài phát đấm, tung cho mấy cú đạp, rồi bị đẩy ra khỏi phòng số hai. Ông ta cứ thế chạy điên cuồng về phía cửa sau đó mới quay đầu lại hét lớn: “Các người cứ đợi đấy cho tôi, tôi sẽ cho các người sống không bằng chết!”
Sau khi đuổi đám người phía lão Trần đi, ông chủ Xuân Hương Lâu mới tới trước mặt Đinh Dũng, nói với bộ mặt thê thảm: “Cậu Đinh, tôi đã cược cả tính mạng của Xuân Hương Lâu rồi, cậu không thể ngồi đó ngó lơ mà không màng được đâu”.
“Ông yên tâm, ông ta nhất định không làm gì được ông đâu”, Đinh Dũng cười nói, sau đó nhìn sang Nguỵ Tiêu Tĩnh, hỏi: “Em quay chụp hết lại chưa?”
“Em quay được một phần, từ khi vào phòng số hai em đã ghi âm rồi, anh yên tâm”, nghe Đinh Dũng hỏi, Nguỵ Tiêu Tĩnh mới cười đắc ý. “Em đảm bảo ông ta không sống yên được đâu, bố em ghét nhất là loại lạm dụng chức quyền”.
Nói tới đây, ông chủ Xuân Hương Lâu mới nhìn sang Đinh Dũng và Nguỵ Tiêu Tĩnh mà thầm nhủ chẳng lẽ hai người còn không phải là lạm dụng chức quyền hay sao.
“Không sai, loại người này chính là con sâu trong xã hội, trừ khử sớm được lúc nào thì tốt lúc ấy”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó nhìn sang phía Hàn Phương Nhiên và tiểu Uông đang còn thẫn thờ một góc. Anh khươ tay trước mặt hai người rồi mới nói: “Nào, để anh giới thiệu với hai em, bạn này là Nguỵ Tiêu Tĩnh, là…là bạn học của anh”.
Nói tới đây, Đinh Dũng bật cười, đương lúc anh định nói với Hàn Phương Nhiên rằng Nguỵ Tiêu Tĩnh chính là con gái của người đứng đầu thành phố Kim Châu thì đột nhiên Nguỵ Tiêu Tĩnh lùi sau hai bước, chắp tay, khom người, mặt mày nghiêm túc nói với Hàn Phương Nhiên: “Em chào cô!”
“Hả? Cô?”, Hàn Phương Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn Đinh Dũng. “Có chuyện gì vậy?”
“Khụ khụ, là thế này. Ngày trước khi còn đi học cô ấy rất là ngốc nghếch, anh từng dạy cô ấy một khoảng thời gian cho nên cô ấy thích gọi anh là thầy giáo”, Đinh Dũng ho một tràng, liếc mắt ra hiệu với Nguỵ Tiêu Tĩnh, sau đó nói tiếp: “Cô ấy chính là bạn cùng học mà anh đã từng nói với em. Bố cô ấy chính là lãnh đạo ở thành phố này”.
Khi nói tới vài từ cuối cùng, Đinh Dũng khẽ giọng, bày ra bộ dạng sợ người khác nghe thấy.
Thế nhưng Hàn Phương Nhiên nghe Đinh Dũng nói xong thì mặt mày không khỏi kinh ngạc. Cô vội nhìn sang Nguỵ Tiêu Tĩnh. Vừa rồi Đinh Dũng còn nói con gái của lãnh đạo thành phố chính là bạn học của anh. Không ngờ người đó lại chính là Nguỵ Tiêu Tĩnh. Hàn Phương Nhiên hít vào một hơi thật sâu, cố rặn ra nụ cười.
“Cậu Đinh, tôi…”, ông chủ Xuân Hương Lâu còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị ánh mắt ra hiệu của Đinh Dũng ngăn lại. Ông ta chỉ có thể nuốt những lời định nói vào trong.
“Không phải cuống, nhà hàng của ông không vấn đề gì đâu”, Đinh Dũng cười rồi vỗ vai ông ta. Anh nhướng mày nói: “Tôi giúp ông nhiều như vậy, sau này ăn cơm thì miễn phí nhá?”
“Hả?”, ông ta sững người, sau khi định thần trở lại, ông ta vội nói: “Miễn phí, miễn phí, nhất định là miễn phí rồi”.
“Ha ha ha, vậy chúng tôi đi trước đây”, nói rồi, Đinh Dũng liếc mắt sang Nguỵ Tiêu Tĩnh, kéo tay Hàn Phương Nhiên đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi Xuân Hương Lâu, Đinh Dũng bảo Nguỵ Tiêu Tĩnh lái xe đưa tiểu Uông về trước, sau đó mới nói với Hàn Phương Nhiên: “Em yên tâm, có người bạn học này của anh thì hạng mục công trình sẽ không gặp vấn đề gì đâu”.
“Vâng, ngày mai tập đoàn có cuộc họp…”, Hàn Phương Nhiên gật đầu. Nhưng cô còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã ôm cô vào lòng. “Ngày mai anh đi cùng với em”.
Nguỵ Tiêu Tĩnh ngồi ở ghế lái không khỏi rùng mình, vội thu ánh mắt về, bĩu môi. Đúng thật là sến súa quá đi.
Chẳng mấy chốc, Nguỵ Tiêu Tĩnh đã lái xe về tới nhà mình. Cô hỏi: “Thầy ơi, mời hai người vào nhà em ngồi một lát?”