Chàng Rể Trường Sinh

Chương 123: Em không sợ sao?”




Đúng lúc phút thứ năm chuẩn bị trôi qua thì điện thoại Đinh Dũng chợt kêu lên, anh nhận được một tin nhắn.  

Đinh Dũng cầm điện thoại nhìn, khoé miệng nhếch lên. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Thiết Vô Cực, điềm tĩnh nói: “Tiền đã về tài khoản, tôi chuyển cho ông lúc nào cũng được. Hiện giờ có thể dẫn tôi đi xem biệt thự số một hiệu chữ Thiên được chưa?”  

Nghe Đinh Dũng nói vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh chợt lặng người, trong mắt cô nhìn Đinh Dũng không sao tin nổi. 5 tỷ nói chuyển là chuyển liền được sao. Thầy Đinh Dũng rốt cục có thân phận gì, lẽ nào thầy là con riêng của gia đình giàu có nào đó.  

Lúc này Nguỵ Tiêu Tĩnh cảm thấy rất có khả năng như vậy, nếu không thì cũng không thể giải thích được lý do vì sao mà trong tay một người còn trẻ như Đinh Dũng lại có tới số tiền khủng khiếp như vậy.  

Nên biết rằng đây là 5 tỷ chứ không phải năm trăm nghìn tệ. 5 tỷ có thể làm những gì? Nói cách khác thì cho dù là nhà họ Hàn, một gia tộc hàng đầu nắm trong tay cả tập đoàn Hàn Thị, có đem gom hết tài sản lại cũng chỉ đến 6 tỷ nhân dân tệ.  

Thiết Vô Cực cũng kinh ngạc không thôi. Ông ta nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt chẳng có gì thay đổi. Thiết Vô Cực vội cười xoà. 5 tỷ ông ta đã thấy ngạc nhiên rồi mà Đinh Dũng một người trẻ như vậy cầm số tiền đó trong tay lại chẳng hề biến sắc. Thái độ giấu thật thâm sâu.  

Advertisement

Thiết Vô Cực lúc này không dám coi thường Đinh Dũng nữa. Ông ta cười nói: “Cậu Đinh đã chốt mua biệt thự số một hiệu chữ Thiên thì đương nhiên có thể lên trên xem. Có điều…”  

“Ông Thiết không phải lo”, thấy bộ dạng đó của Thiết Vô Cực, Đinh Dũng khẽ cười, nói tiếp. “Chỉ cần ông dẫn đường cho tôi, tới khu biệt thự chữ Thiên, tôi tự đi vào”.  

“Vậy xin cậu Đinh lượng thứ. Thực ra thì nơi đó không ai dám vào”, Thiết Vô Cực lại cười giả lả, giơ tay làm tư thế mời và đi cùng Đinh Dũng.  

Tới bên ngoài phòng họp, cũng không biết Thiết Vô Cực nói gì với cấp dưới mà tên cấp dưới tái mét mặt, nhìn Đinh Dũng như thể nhìn thấy ma.  

Advertisement

Có điều Thiết Vô Cực sắp xếp rất nhanh chóng. Một lát sau, một chiếc xe thương mại đi tới. Thiết Vô Cực cười nói với Đinh Dũng: “Cậu Đinh, tôi sẽ cho người đưa cậu tới khu biệt thự, chìa khoá cũng đã chuẩn bị xong, còn việc lên núi thì phiền cậu tự đi rồi”.  

Đinh Dũng gật đầu, không nói thêm gì, cứ thế ngồi vào xe.  

“Em cũng đi”, thấy Đinh Dũng lên xe, Nguỵ Tiêu Tĩnh vội đi theo.  

Thiết Vô Cực nhìn theo chiếc xe rời đi mà cười lạnh lùng. Ông ta nhìn chăm chú về phía xa, điềm tĩnh nói: “Cử người báo với gia tộc, biệt thự số một hiệu chữ Thiên đã có người mua. Cho người âm thầm điều tra lai lịch của tên này, bao gồm mọi việc liên quan đến hắn”.  

“Vâng”, một người đàn ông mặc áo đen đứng sau Thiết Vô Cực vâng lệnh rời đi.  

Lúc này chiếc xe thương mại chở Đinh Dũng đã lên tới Thanh Thành Sơn. Con đường rộng lớn uốn lượn lên trên như một con rồng to khổng lồ ôm quanh ngọn núi. Chiếc xe chạy trên đường cũng rất ổn định.  

“Thầy ơi, thật thật sự chuẩn bị mua biệt thự số một hiệu chữ Thiên sao?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh ở bên vẫn không sao tin nổi.  

Đinh Dũng gật đầu, không trả lời, sau đó như nghĩ ra gì đó, anh lại quay sang nói với Nguỵ Tiêu Tĩnh: “Việc này không được nói với ai khác, kể cả bố em cũng không được”.  

“Tại sao ạ?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh thắc mắc.  

Nói xong cô liền thấy hối hận. Đinh Dũng vung tiền trong chốc lát như vậy nên trong lòng chắc chắn rất xót, vả lại việc này nếu bị đồn ra ngoài thì thầy nhất định sẽ bị người ta đồn thổi, sẽ rắc rối và phiền phức biết bao.  

“Anh ghét rắc rối, mọi thứ cứ bình thường thì vẫn tốt hơn”, Đinh Dũng lên tiếng khiến Nguỵ Tiêu Tĩnh phải bất ngờ. Anh không hề tức giận mà trả lời hết sức điềm tĩnh.  

Nghe vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh vội gật đầu, hạ giọng nói: “Thầy ơi, em coi như hiểu được thế nào là giữ tâm trạng ôn hoà rồi”.  

“Giữ tâm ôn hoà mới có thể sống lâu, nghĩ nhiều quá không tốt cho đầu óc”, Đinh Dũng cười, sau đó không để ý tới Nguỵ Tiêu Tĩnh  nữa. Anh dựa vào ghế nhắm mắt lại.  

Nguỵ Tiêu Tĩnh gật đầu như hiểu như không. Cô không làm phiền Đinh Dũng nữa mà phóng tầm mắt khỏi xe chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt đẹp ở Thanh Thành Sơn.  

Cũng không biết mất bao lâu, chiếc xe thương mại mới từ từ dừng lại.  

“Cậu Đinh, đi tiếp lên trên chính là đỉnh núi”, lái xe dừng xe bên đường rồi nói với Đinh Dũng.  

“Được rồi, tôi biết rồi”, Đinh Dũng từ từ mở mắt. Anh nhìn xung quanh một lượt, mở cửa bước xuống. “Đưa chìa khoá cho tôi, tôi tự lên kia”.  

“Đa tạ cậu Đinh”, nghe Đinh Dũng nói vậy, lái xe mới thở phào nhẹ nhõm, vội đưa chùm chìa khoá cho Đinh Dũng.  

Nhận lấy chìa khoá, Đinh Dũng không do dự thêm nữa, cứ thế bước đi lên trên.  

Linh khí ở đây quả nhiên là dày đặc hơn, nhưng cũng không đến mức khiến người ta cảm thấy không thể chịu nổi. Khu biệt thự chữ Thiên đúng là môi trường tốt để cho một người bình thường sinh sống.  

“Thầy ơi, đợi em với”, thấy Đinh Dũng đi lên, Nguỵ Tiêu Tĩnh vội chạy theo.  

Nghe Nguỵ Tiêu Tĩnh gọi, Đinh Dũng bất giác cau mày. Anh dừng chân, quay đầu hỏi: “Em không sợ sao?”  

“Sợ…đương nhiên sợ chứ, nhưng chỉ lên đó một lát chắc không sao chứ ạ?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh hỏi thăm dò, sau đó tự tin nói tiếp. “Với lại có thầy ở đây, thầy cũng không thể để em xảy ra chuyện chứ?”  

Nghe vậy, Đinh Dũng chỉ biết lắc đầu bất lực. Quả thực anh có cách khiến Nguỵ Tiêu Tĩnh không bị ảnh hưởng nhưng lại hơi rắc rối.  

“Đi thôi”, một lúc sau, Nguỵ Tiêu Tĩnh không có ý định chùn bước nên Đinh Dũng chỉ có thể gật đầu.  

“Em biết ngay thầy nhất định sẽ có cách mà”, Nguỵ Tiêu Tĩnh đi theo sau Đinh Dũng.  

Đi qua ranh giới giữa biệt thự hiệu chữ Địa và hiệu chữ Thiên là cảm nhận được luồng áp lực vô hình, đến cả tốc độ di chuyển của linh lực bên trong cơ thể cũng chịu ảnh hưởng nhất định. Dưới áp lực này, từng luồng linh lực di chuyển điên cuồng trong cơ thể Đinh Dũng, cuối cùng quy tụ về vùng đan điền.  

Nói cũng kỳ lạ, chỉ cần linh khí vào trong cơ thể Đinh Dũng thì lập tức yên ắng hẳn. Duy chỉ có khi ở thế giới bên ngoài, chúng lại như được sống dậy, điện cuồng lao vào người Đinh Dũng.  

Sau khi luồng linh lực thâm nhập vào cơ thể, các lỗ lông trên cơ thể Đinh Dũng đều xuất hiện cảm giác đâm đau đớn. Linh lực dày đặc thế này thâm nhập vào bên trong cơ thể khiến thân xác mới bước vào cảnh giớ võ học đại sư không dễ mà thích nghi nổi.  

“Tránh anh ra xa một chút”, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, chủ động điều khiển linh lực bên trong cơ thể, cứ thế mạnh mẽ tiếp nhận linh lực xung quanh khiến trong phạm vi ba trượng xung quanh cơ thể anh, linh lực ít đi trông thấy, không có gì khác thường với môi trường bình thường ở dưới núi nữa.