Chàng Rể Trường Sinh

Chương 122: “Thầy ơi, thầy có nhiều tiền vậy sao?




“Khu biệt thự chữ thiên hiện giờ không ai sống phải không?”, Đinh Dũng gật đầu hỏi.  

Những gì Thiết Vô Cực nói không hề giả. Linh khí quá dày đặc đối với võ sĩ tu luyện tầng thấp mà nói quả thực chỉ có hại mà không có lợi, giống như việc anh gặp trước đó vậy. Sức mạnh linh hồn tuyệt thế vô song nhưng cơ thể phàm trần xác thịt lại không thể chống cự được nổi, do vậy mới dần dần mục rữa. Nếu không có thánh Tâm Quyết cân bằng giữa cơ thể và linh hồn thì sau vài năm, kể cả tu vi của Đinh Dũng có cao siêu thế nào thì thân xác anh cuối cùng cũng về với đất.  

“Không có ai”, cho tới bây giờ kể cả là đại sư võ học cũng rất khó có thể dung hoà khi sống ở khu biệt thự chữ Thiên. Thiết Vô Cực cười khổ, nói tiếp: “Đến cả những người ban đầu khi xây dựng khu biệt thự này, về sau cũng dần dần bỏ mạng. Có thể thấy sự nguy hại tới sức khoẻ khủng khiếp thế nào”.  

“Đều chết cả rồi sao ạ?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh giật mình nhìn Đinh Dũng.  

“Đúng vậy”, Thiết Vô Cực bất lực gật đầu. “Vì vậy nhà họ Thiết chúng tôi mới biếu một khoản phí an táng. Có vậy mới có thể làm yên lòng nhiều người”.  

Advertisement

Đinh Dũng không quan tâm tới cuộc đối thoại giữa Thiết Vô Cực và Nguỵ Tiêu Tĩnh. Sau một hồi trầm ngâm, anh mới cau mày hỏi: “Giá của khu biệt thự chữ Thiên là bao nhiêu?”  

“Ừm? Cậu hỏi căn này làm gì. Căn biệt thự này thật sự không thể dành cho người thường ở đâu”, Thiết Vô Cực sững người một lát như thể không ngờ Đinh Dũng lại hỏi giá của biệt thự chữ Thiên, nhưng thấy bộ dạng có vẻ nghiêm túc đó của anh nên ông ta chỉ đành lên tiếng. “Giá của biệt thự chữ Thiên là một trăm triệu nhân dân tệ một mét vuông, ngoài ra ba căn biệt thự khu biệt thự chữ Thiên đều có diện tích trên ba nghìn mét vuông, cho nên…”  

Nói tới đây, Thiết Vô Cực lại ấn vào màn hình máy tính. Trên màn hình hiện ra ba điểm, trên mỗi điểm đều có đánh dấu giá. Căn biệt thự số ba hiệu chữ Thiên có diện tích ba nghìn hai trăm mét vuông, với giá 3.2 tỉ nhân dân tệ”.  

“Đến cả căn biệt thự số ba mà cũng đã lên tới 3.2 tỉ nhân dân tệ. Trời ơi”, Nguỵ Tiêu Tĩnh thẫn thờ, cô không dám nhìn vào giá hai căn còn lại nữa.  

Advertisement

Biệt thự số hai hiệu chữ thiên có diện tích ba nghìn sáu trăm mười bảy mét vuông, với giá 3.06 tỉ nhân dân tệ. Còn căn biệt thự số một hiệu chữ Thiên càng khiến Nguỵ Tiêu Tĩnh phải hoa mắt. Biệt thự số một chữ Thiên có diện tích bốn nghìn năm trăm mét vuông, với giá lên đến 4.5 tỉ nhân dân tệ, ngoài ra vì có kèm thêm một nguồn nước suối nên phí thu ngoài là 5 trăm triệu nhân dân tệ nữa.  

“Đây là suối gì vậy chứ, đến cái giá của nó cũng bằng cả căn biệt thự tầm thấp rồi”, thấy cái giá trên trời như vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh không khỏi bụm miệng. Đây khác gì là cướp tiền đâu cơ chứ?  

“Cái này, tôi cũng không biết”, Thiết Vô Cực cười ái ngại. “Từ khi biết trên đỉnh Thanh Thành Sơn không có lợi với sức khoẻ con người thì ai còn dám lên đó ở chứ”.  

“Tôi lấy căn số 1 hiệu chữ Thiên”, đúng lúc này, Đinh Dũng đột nhiên lên tiếng.  

Câu nói của anh khiến Thiết Vô Cực phải thẫn thờ, đặc biệt là Nguỵ Tiêu Tĩnh, cô tròn mắt ngơ ngác, run giọng hỏi Đinh Dũng: “Thầy, thầy ơi, vừa, vừa rồi thầy nói gì vậy ạ?”  

“Cậu Đinh, cậu chắc chắn không nói đùa chứ”, Thiết Vô Cực mặt mày nghiêm trọng hẳn.   

Đinh Dũng trầm ngâm một lát mới gật đầu, nhưng Thiết Vô Cực còn chưa kịp lên tiếng thì Nguỵ Tiêu Tĩnh đã túm lấy tay Đinh Dũng, hỏi: “Thầy ơi, thầy không nghe thấy vừa rồi ông ta nói gì sao? Biệt thự chữ Thiên có hại với sức khoẻ con người, tại sao thầy còn muốn mua…”  

“Anh tự có tính toán”, Nguỵ Tiêu Tĩnh còn chưa nói xong, Đinh Dũng đã khoát tay cười đáp.  

Không phải Đinh Dũng không có dụng ý. Anh mua căn này là vì muốn sống cùng với Hàn Phương Nhiên. Mặc dù linh khí dày đặc không tốt với sức khoẻ con người nhưng chỉ cần dùng trận pháp và tận dụng thì nơi này có thể biến thành tiên cảnh trần gian mà người thường cũng có thể sinh sống. Điều quan trọng hơn cả bên cạnh biệt thự số một còn có nguồn nước suối, đây mới chính là thứ mà Đinh Dũng quan tâm”.  

Nếu như có thể sử dụng trận pháp dẫn toàn bộ linh khí vào nguồn suối thì có thể tạo ra một nguồn linh khí. Nếu thật sự như vậy thì mua căn biệt thự này được hời to. Nên biết rằng kể cả là thời xưa thì nguồn linh khí cũng là vật báu vô giá, chỉ tồn tại ở một số hang động mà thôi.  

Dùng sức người vận trận pháp để tạo ra nguồn linh khí mặc dù không thể so sánh với nguồn linh khí tự nhiên nhưng cũng không thua kém hơn là bao. Với môi trường hiện nay thì linh khí tự nhiên gần như cạn kiệt, nếu có thể nhân tạo một nguồn linh khí đã là một kỳ tích rồi.  

“Nói vậy thì có nghĩa là cậu mua căn số một hiệu chữ Thiên thật?” Thiết Vô Cực cau mày, trong lòng mừng quýnh. Cho dù là Đinh Dũng có mua thật thì cũng chỉ là vùng đất bỏ đi mà thôi.  

Còn Đinh Dũng có thể tấn thăng lên cảnh giới trên võ học đại sư hay không thì Thiết Vô Cực chưa từng nghĩ tới. HIện tại với địa giới ở Kim Châu, cho dù là võ học đại sư cũng chẳng có nổi mấy người chứ đừng nói là cảnh giới võ học tông sư. Vả lại cho dù là người ở cảnh giới võ học tông sư thì cũng chưa chắc có thể chịu nổi sự ăn mòn gặm nhấm của linh khí nơi này.  

“Không sai, tôi chuyển tiền cho ông”, Đinh Dũng gật đầu rút điện thoại ra, nói tiếp. “Đợi lát nữa ông chuẩn bị người đưa tôi lên kia”.  

Nói xong, Đinh Dũng gọi cho Kim Vô Đạo. Hiện giờ bảo anh lấy ra năm tỉ nhân dân tệ, anh thực sự không có nên chỉ có thể tìm Kim Vô Đạo.  

“Alo, tiểu Lục, là ta đây”, sau khi điện thoại kết nối, Đinh Dũng nói thẳng vào vấn đề. “Chuyển vào tài khoản cho ta 5 tỉ nhân dân tệ”.  

“5 tỉ ạ? Sao mà nhiều thế ạ? Sư phụ, người cần gấp không?”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Kim Vô Đạo. Không phải ông ta không muốn đưa số tiền nhiều như vậy cho Đinh Dũng mà vì kể cả với tài sản của nhà họ Kim ở Giang Nam thì đột nhiên lấy luôn ra năm tỉ nhân dân tệ cũng không dễ cho lắm.  

“Gấp, ta cũng không phải lấy tiền của con không. Sau khi chuyển khoản cho ta, con có thể tới phủ đệ của ta lấy một món đồ”, Đinh Dũng nghĩ một lát rồi quyết định giao dịch công bằng với Kim Vô Đạo.  

Mặc dù Kim Vô Đạo là đồ đệ của Đinh Dũng nhưng hiện giờ nhà họ Kim cũng chỉ có Kim Vô Đạo là người cầm quyền lớn nhất nhưng còn cả nhà bao miệng ăn nữa, Đinh Dũng cũng không thể độc đoán bắt Kim Vô Đạo hi sinh vì mình được, vả lại anh cũng chưa có thời gian tới phủ đệ ở vài kiếp trước lấy đồ, vừa hay để Kim Vô Đạo đi một chuyến.  

“Thật sao ạ?”, Kim Vô Đạo kích động, nói. “Sư phụ, người yên tâm, sau năm phút nữa con sẽ chuyển tiền sang cho sư phụ”.  

“Được”, Đinh Dũng gật đầu, ngừng một lúc mới nói tiếp. “Sau khi tới phủ của ta, giúp ta lấy cái lò Minh Phượng tới đây”.  

Ngắt điện thoại, Đinh Dũng không nói thêm nữa, cứ thế đợi tiền về.  

Kim Vô Đạo đã nói năm phút thì trong vòng năm phút sẽ chuyển tiền đến. Đinh Dũng tin Kim Vô Đạo sẽ không nói những gì mà mình không chắc chắn.  

“Thầy ơi, thầy có nhiều tiền vậy sao?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh nhìn Đinh Dũng thắc mắc.  

4.5 tỉ đấy, không phải 45 tệ đâu. Nói lấy ra là lấy ra được bằng ấy tiền sao? Nguỵ Tiêu Tĩnh có vẻ không tin, và cũng có một người không tin nữa, đó chính là Thiết Vô Cực không ngừng mang theo nụ cười lạnh lùng ở bên.  

Thời gian chầm chậm trôi qua, thấy năm phút sắp đến mà điện thoại Đinh Dũng vẫn không có động tĩnh gì.  

“Cậu Đinh, nếu không thì cậu suy nghĩ lại xem”, câu này của Thiết Vô Cực mặc dù là để đường lui cho Đinh Dũng nhưng trong ý tứ rõ cái vẻ không mấy tốt đẹp.