Chàng Rể Trường Sinh

Chương 121: “Bí mật gì cơ?




“Thế này đi, tôi là người phụ trách trang viên Thanh Long, tôi đứng ra giảm giá cho  Đinh, coi như là chút lòng thành bù đắp cho hiểu nhầm ngày hôm nay”, Thiết Vô Cực chắp tay nói với Đinh Dũng. Một người như Đinh Dũng, nhà họ Thiết mặc dù không sợ nhưng cũng không muốn đắc tội làm gì.  

Vì rất có khả năng đắc tội với Đinh Dũng thì sẽ đắc tội với Nguỵ Tiêu Tĩnh và Kim Tư Kỳ. Thực ra Kim Tư Kỳ còn đỡ hơn một chút, mặc dù là thiên kim tiểu thư của nhà họ Kim ở Giang Nam nhưng dù sao bọn họ cũng ở tận Giang Nam, thế lực có lớn mạnh thế nào thì cũng không thể vươn tới thành phố Kim Châu được.  

Còn Nguỵ Tiêu Tĩnh lại khác. Dù cô ta không phải trong gia tộc hào môn nhưng thân phận lại khiến nhà họ Thiết phải kiêng dè. Về mặt nổi thì bố cô ta là lão đại ở thành phố Kim Châu này, có rất nhiều việc phải dựa vào đối phương cho nên gây hiềm khích với Đinh Dũng là việc hoàn toàn không cần thiết.  

Lại thêm hôm nay thấy được thân thủ của Đinh Dũng, Thiết Vô Cực càng quả quyết thân phận của Đinh Dũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, mà một người nhà họ Thiết rất khó để điều tra ra thận phận thì tuyệt đối không dễ đụng vào.  

Các nguyên nhân cứ thế đan xen với nhau khiến Thiết Vô Cực thà bỏ đi chút lợi ích còn hơn là đối đầu với Đinh Dũng.  

Advertisement

Vả lại với thân phận của ông ta trong nhà họ Thiết thì có giảm giá bán đi một căn biệt thự cũng không thành vấn đề. Nghĩ vậy nên ông ta bèn bật máy chiếu trong phòng họp, giới thiệu: “Mời cậu Đinh xem, đây chính là bản đồ địa mạo của Thanh Thành Sơn chúng tôi”.   

Đinh Dũng gật đầu, thầm nhủ Thiết Vô Cực quả là khéo đưa đẩy, làm việc khôn ngoan khiến người ta không thể nào tìm được chỗ sơ hở. Việc vừa xảy ra khi nãy, sau khi Thiết Vô Cực có lời như vậy, Đinh Dũng cũng không tiện nói thêm nữa. Vả lại từ những lời nói của Thiết Vô Cực, có thể nhận ra rằng địa vị của ông ta ở nhà họ Thiết không hề thấp.  

Có thể phụ trách cả trang viên Thanh Long thì ở trong nhà họ Thiết ít nhất cũng phải là thành viên cốt cán, vả lại rất có khả năng là người đưa ra quyết sách.  

Advertisement

“Ôi, Thanh Thành Sơn thật rộng lớn”, đúng lúc này Nguỵ Tiêu Tĩnh kinh ngạc trầm trồ kéo Đinh Dũng về với thực tại.  

Phóng tầm mắt ra nhìn, trên Thanh Thành Sơn đầy cây cối um tùm, và ở lưng chừng núi còn được nhà họ Thiết khai thác thành một bãi đất bằng với diện tích rất rộng, sau đó xây dựng khu biệt thự ở đây. Một con đường rộng rãi uốn lượn quanh co từ dưới lên trên, cứ thế kéo lên tận mây xanh.  

“Khu biệt thự hạng dưới ở đây đều bán hết cả rồi”, Thiết Vô Cực chỉ vào khu biệt thự nằm ở lưng chừng núi. “Căn hôm nay cũng là do một vị có tiền vì phải rời khỏi thành phố Kim Châu nên mới để lại cho trang viên chúng tôi, và chúng tôi bán đấu giá căn biệt thự này với giá sáu trăm triệu nhân dân tệ”.  

“Sáu trăm triệu nhân dân tệ. Trời đất”, Nguỵ Tiêu Tĩnh há hốc miệng kinh ngạc.  

Mặc dù cô xuất thân từ gia đình có gia thế nhưng Nguỵ Kiến Quốc luôn sống liêm khiết nên cuộc sống của gia đình cô cũng chẳng phải giàu có gì. Đối với cô mà nói thì đừng nói tới con số sáu trăm triệu tệ, cho dù là sáu mươi triệu nhân dân tệ cũng là con số trên trời rồi.  

“So với những nơi khác thì quả thực không hề rẻ”, Đinh Dũng gật đầu.  

“Hiện giờ khu biệt thự tầm trung còn bốn căn là chưa có chủ, cậu Đinh có muốn cân nhắc tới căn biệt thự này không?”, Thiết Vô Cực lại chỉ vào một khu nằm bên trên khu tầm thấp mà cười nói. “Căn hộ này cũng không tồi, có núi có nước, vả lại còn được tặng một khoảng đất bằng rộng rãi, có thể xây một hoa viên hoặc để trồng rau”.  

“Căn biệt thự này bao nhiêu tiền ạ?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh quay đầu nhìn về phía Thiết Vô Cực hỏi với giọng hiếu kỳ.  

Thiết Vô Cực chỉ đợi câu nói này, có điều điều khiến ông ta không ngờ đến chính là câu nói này không xuất phát từ Đinh Dũng mà xuất phát từ phía Nguỵ Tiêu Tĩnh.  

“Căn biệt thự tầm trung có giá trung bình sáu trăm nghìn tệ một mét vuông. Nếu không tính phần đất được tặng thêm thì diện tích căn này là một nghìn sáu trăm mét vuông. Tôi giảm giá cho cậu 10 %, còn tám trăm sáu mươi tư triệu nhân dân tệ”, Thiết Vô Cực nheo mắt lại nói.  

“Trời ơi, hơn tám trăm triệu tệ”, Nguỵ Tiêu Tĩnh bụm miệng nhìn Đinh Dũng với ánh mắt kinh ngạc. Vị sư phụ hời này của cô có thể mua được căn biệt thự với số tiền lên đến hơn tám trăm triệu nhân dân tệ sao?  

Nghe Thiết Vô Cực nói vậy, Đinh Dũng lại lắc đầu.   

Thấy thế Thiết Vô Cực cho rằng Đinh Dũng không thể mua nổi căn biệt thự tầm trung. Trong lòng ông ta cũng sớm có đoán định, lúc này ông ta cũng không hề thất vọng, định lên tiếng cho Đinh Dũng đường lui thì nào ngờ Đinh Dũng lại chỉ vào khu vực ở phía trên, hỏi: “Thế còn lên cao hơn?”  

“Lên cao hơn?”, Thiết Vô Cực sững người, thầm cười trong lòng. Lên cao hơn là giá trên trời, cậu mua nổi không? Thế nhưng ông ta lại chẳng thể hiện gì ra ngoài mặt. “Nếu lên tiếp thì chính là đặc sản của Thanh Thành Sơn rồi”.  

“Khu biệt thự hiệu chữ Địa tổng cộng có chín căn. Hiện tại đã bán được một căn, còn có hai căn là những người của gia chủ chúng tôi sinh sống, các căn khác còn trống”, Thiết Vô Cực nói với giọng thản nhiên nhưng khi đến tai Đinh Dũng thì lại khiến anh không khỏi giật mình.  

Cả căn biệt thự chữ Địa mà đã có tới ba căn có người ở, vả lại trong đó có hai căn là người của gia chủ. Điều này khiến Đinh Dũng thấy hứng thú hơn với biệt thự chữ Thiên nằm ở trên hơn. Rốt cục đó là nơi thế nào mà đến cả gia chủ nhà họ Thiết cũng không lựa chọn sinh sống.  

“Ồ?”, Đinh Dũng nhìn Thiết Vô Cực với ánh mắt hoài nghi, chỉ cười mà không nói gì.  

Thấy nụ cười đó của Đinh Dũng, Thiết Vô Cực cau mày nhưng vẫn lên tiếng: “Tôi biết cậu Đinh hoài nghi điều gì. Có lẽ cậu tò mò vì sao người nhà họ Thiết lại không sống ở căn biệt thự chữ Thiên ở trên mà lại lựa chọn căn chữ Địa phải không?”  

“Mặc dù người biết rất ít nhưng thực ra cũng không phải là bí mật”, Thiết Vô Cực lắc đầu nói tiếp. “Khu biệt thự chữ Thiên không chỉ vì cái giá khiến người ta phải mơ ước mà hơn cả là bí mật của Thanh Thành Sơn”.  

“Bí mật gì cơ?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh vội hỏi.  

Đinh Dũng gật đầu, nói: “Hy vọng được nghe kỹ hơn”.  

“Mặc dù xã hội bây giờ ngày càng ít võ sĩ tu luyện theo võ cổ nhưng cũng vì môi trường hiện tại chúng tôi tạo ra nên các sức mạnh thần bí ngày càng tan rã”.  

Mấy lời bí ẩn này của ông ta khiến Đinh Dũng không khỏi nheo mắt tập trung. Ông ta lại nói tiếp: “Thanh Thành Sơn trước kia tương truyền là một ngọn núi linh, trên núi linh khí dày đặc, là thánh địa của đạo gia, nhưng sau này vì con đường tu hành không còn như trước nên Thanh Thành Sơn mới trống trải mênh mông. Có điều tới bây giờ, trên đỉnh nũi vẫn còn linh khí dày đặc chưa hề tiêu tán”.  

“Linh khí đối với võ sĩ mà nói là thứ vô cùng quý giá”, Đinh Dũng gật đầu không che giấu thân phận tu luyện của mình.  

Thân thủ trước đó mà anh thể hiện ra, kể cả anh không nói thì một lão hồ ly thâm sâu khó dò như Thiết Vô Cực nhất định cũng sẽ đoán ra được. Thay vì vậy thì chi bằng nói thẳng ra vẫn hơn.  

“Không sai, linh khí là cái gốc rễ của người tu luyện võ thuật, nhưng cũng chỉ là tương đối”, Thiết Vô Cực nheo mắt nhìn Đinh Dũng chăm chú như thể muốn nhìn thấu anh. “Bất cứ sự vật gì cũng đều có mức độ, đến tới cực điểm thì phải thoái trào. Võ sĩ ở tầng thấp sống ở môi trường linh khí quá nhiều không chỉ vô ích với việc tu luyện mà ngược lại còn ảnh hưởng trầm trọng tới sức khoẻ. Về giới võ đạo trong thành phố Kim Châu mà nói thì không ai có thể chịu được môi trường trên đỉnh núi kia”.