Chàng Rể Trường Sinh

Chương 12: Xảy Ra Chuyện






“Tôi không nhìn nhầm chứ? Hàn Phương Nhiên thế mà lại bỏ thầu vào Bất động sản Đỉnh Kim?”.

“Cô ta điên rồi.

Bất động sản Đỉnh Kim sao có thể chọn cái công ty vớ vẩn đó của cô ta được!”.

“Thì đó.

Mặt dày không sợ bị người ta chê cười luôn”.

“Đây cũng là kết cục cho kẻ đắc tội cậu Viên.

Bây giờ đi vào đường cùng thì cũng đáng đời!”.

Vẻ mặt Đinh Dũng lạnh lùng, người khác xì xào anh cũng nghe được nhưng lười tranh luận với đám người vô công rồi nghề ấy.

Bởi vì rất nhanh thôi, Bất động sản Đỉnh Kim sẽ dùng hành động thực tế nói cho họ biết, thế nào là ngu!
Hàn Phương Nhiên thẫn thờ, chưa đi được mấy bước đã bị Kỳ Thụy Phong gọi giật lại.

“Cô Hàn, đợi một chút.

Cậu Viên có việc tìm cô”.

“Việc gì?”, Hàn Phương Nhiên lạnh lùng nhìn Kỳ Thụy Phong.

“Cậu Viên muốn mời cô uống một ly, bàn chuyện với cô”, Kỳ Thụy Phong cười mỉm.

“Bảo anh ta cút.

Tôi không có hứng”, Hàn Phương Nhiên ghê tởm nói.


“Sao cô Hàn không đợi tôi nói nốt.

Cậu Viên đã bảo rồi, chỉ cần cô Hàn uống với cậu ấy một ly, chuyện hồi trưa, cậu ấy sẽ coi như chưa từng xảy ra.

Người anh em Đinh Dũng cũng không cần quỳ với cậu ấy.

Công ty Tú Thủy của cô sau này vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với Bất động sản Âu Hào”.

Hàn Phương Nhiên nhăn mặt, sao tự nhiên Viên Thiếu Khang lại tốt như thế?
Hàn Phương Nhiên vẫn không nói gì, Kỳ Thụy Phong cười lạnh, tiếp tục nói: “Cậu Viên còn nói là, nếu cô Hàn không nể mặt thì cậu ấy sẽ đánh gãy chân Đinh Dũng, khiến Đinh Dũng ngồi xe lăn cả đời!”.

Mặt Hàn Phương Nhiên tái nhợt.

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
Hàn Phương Nhiên hơi hoảng loạn, cho dù cô biết đây là lời uy hiếp nhưng cô cũng không dám đánh cược.

Với thế lực của Viên Thiếu Khang, đừng nói là đánh gãy chân Đinh Dũng, cho dù là lấy mạng Đinh Dũng thì cô cũng chẳng làm gì được anh ta!
“Cô Hàn cứ nghĩ cho kĩ, uống một ly cùng cậu Viên hay là để Đinh Dũng què quặt?”, Kỳ Thụy Phong đùa cợt.

“Tôi uống!”, Hàn Phương Nhiên hít một hơi, ngẩng đầu nói.

“Coi như cô thức thời”, Kỳ Thụy Phong cũng thở phào.

Viên Thiếu Khang bảo hắn ta cho dù thế nào cũng phải dẫn được người tới.

Vốn dĩ hắn ta định là nếu Hàn Phương Nhiên không đồng ý thì sẽ bắt luôn cô tới đó.

Kỳ Thụy Phong dẫn Hàn Phương Nhiên tới phòng tổng thống.


Cửa mở ra, Viên Thiếu Khang cười mỉm chào đón.

“Phương Nhiên, em lại đây”.

“Có chuyện gì anh nói luôn đi!”, Hàn Phương Nhiên lạnh lùng liếc Viên Thiếu Khang.

Viên Thiếu Khang hơi tức giận, con điếm này, bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn giả vờ với ông?
Nhưng Viên Thiếu Khang bình tĩnh lại rất nhanh.

Khóe miệng nở nụ cười gian xảo, ánh mắt đầy vẻ dâm tà, cười nói: “Cũng chẳng có chuyện gì.

Chỉ là muốn xin lỗi em, chuyện hồi trưa là do anh quá xốc nổi, không chú ý tới cảm xúc của em”.

“Xin lỗi thì không cần.

Sau này anh đừng tìm tôi nữa là được!”, Hàn Phương Nhiên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng không thèm nhìn hắn ta.

Thấy vẻ lạnh lùng của Hàn Phương Nhiên, Viên Thiếu Khang đảo mắt, nhưng nghĩ tới sự chuẩn bị của mình, lòng hắn ta lại chộn rộn, vội vàng giả vờ tình cảm mà bất đắc dĩ nói: “Phương Nhiên, em không cho anh cơ hội thật sao? Chỉ có anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em!”.

Hàn Phương Nhiên nhíu mày, nét mặt không vui: “Viên Thiếu Khang, bây giờ tôi là phụ nữ đã có chồng.

Mong anh tự trọng!”.

Phụ nữ có chồng? Mặt Viên Thiếu Khang hiện rõ vẻ tàn ác.

“Ha, ha, mong anh tự trọng?”, Viên Thiếu Khang lắc đầu, rót ly rượu đưa cho Hàn Phương Nhiên, thở dài rồi nói: “Phương Nhiên, xin lỗi em.

Chuyện trước đó là do anh làm việc theo cảm xúc, anh mời em một ly, chuyện đã qua coi như xí xóa.


Sau này anh sẽ không tới quấy rầy em và Đinh Dũng nữa”.

Nói xong mặt Viên Thiếu Khang tỏ ra đau khổ, dường như đã tuyệt vọng, ánh mắt buồn rầu nâng ly rượu lên, cầm chặt rồi ngửa cổ một ngụm uống cạn.

Hàn Phương Nhiên do dự một lúc, thấy Viên Thiếu Khang không giống đang giả vờ nên cũng mềm lòng, cầm ly rượu nhấp một ngụm.

“Hi vọng anh nhớ những gì anh đã nói hôm nay”, nói xong, Hàn Phương Nhiên đặt ly rượu xuống bàn, lạnh lùng nhìn Viên Thiếu Khang rồi đi ra phía cửa.

“Phương Nhiên…”, thấy Hàn Phương Nhiên định đi, Viên Thiếu Khang vội đứng lên gọi.

Nghe thấy tiếng Viên Thiếu Khang, Hàn Phương Nhiên cau mày, bất mãn quay đầu lại hỏi: “Xin hỏi anh Viên còn có chuyện gì nữa?”.

Viên Thiếu Khang nổi giận chạy tới, định phủi sạch quan hệ với mình à? Ngay cả cách xưng hô cũng sửa thành “anh Viên”.

Mẹ kiếp, sao tác dụng của thuốc chậm thế? Viên Thiếu Khang chửi thầm trong bụng, ngoài mặt thì vẫn cười đắng chát, giả vờ như có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Lát sau, lúc Hàn Phương Nhiên đang định nói thì thấy xây xẩm mặt mày, người liêu xiêu vội dựa vào tường, vừa sửng sốt vừa phẫn nộ nhìn Viên Thiếu Khang.

Vẻ mặt sầu khổ bi đát của Viên Thiếu Khang dần chuyển sang hung tợn.

Hắn ta nhìn Hàn Phương Nhiên chằm chằm, ánh mắt dâm tà không hề che giấu.

Lúc này Viên Thiếu Khang như một con thú hoang mất hết lý trí, từng bước tiến tới con mồi ngon mắt.

“Viên Thiếu Khang, đồ khốn nạn!”, thoáng chốc, Hàn Phương Nhiên hiểu ra vừa nãy tất cả chỉ là cái bẫy của Viên Thiếu Khang.

Thấy ánh mắt như thú hoang của hắn ta, Hàn Phương Nhiên hoảng hốt, vội vã chạy ra ngoài cửa.

Nhưng lúc này, người cô mềm nhũn, không lấy đâu ra sức mà chạy, vừa mới đi được vài bước đã bị Viên Thiếu Khang ôm lấy từ đằng sau.

“Viên Thiếu Khang, bỏ tôi ra! Anh định làm gì?!”, Hàn Phương Nhiên hoảng hốt tột độ, định giằng co nhưng lại không có tí sức lực nào.

“Làm gì?”, vẻ mặt Viên Thiếu Khang dữ tợn, cười dê gào lên: “Đương nhiên là thịt mày rồi.


Con điếm, còn giả vờ thanh cao với ông đây! Còn muốn ông đây tôn trọng à? Bây giờ ông đây sẽ tôn trọng mày nhé!”.

“Đừng chạm vào tôi, khốn nạn!”, Hàn Phương Nhiên muốn vùng vẫy nhưng Viên Thiếu Khang đã bỏ thuốc vào rượu, lúc này người cô mềm nhũn, căn bản không có chút sức nào.

Viên Thiếu Khang ôm chặt Hàn Phương Nhiên như con thú, thô bạo quăng cô lên giường.

“Con điếm, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết ông hơn thằng Đinh Dũng vô dụng kia ở đâu!”.

Viên Thiếu Khang liếm môi, hắn ta thèm khát Hàn Phương Nhiên bảy năm liền nhưng Hàn Phương Nhiên lại như một tảng băng lạnh lùng, không cho hắn ta một cơ hội tiếp cận.

Nhưng hôm nay, Hàn Phương Nhiên lại uống thuốc bán ở chợ đen.

Thứ thuốc này Viên Thiếu Khang đã từng tận mắt chứng kiến tác dụng của nó.

Cho dù là phụ nữ thế nào thì sau khi uống vào đều sẽ nghe lời người khác, hành động đáng xấu hổ gì cũng sẽ làm!
Viên Thiếu Khang thở dốc, chuẩn bị sẵn máy quay chĩa thẳng vào Hàn Phương Nhiên.

Lúc này, Hàn Phương Nhiên nằm trên giường mặc một bộ váy hở lưng màu đen gợi cảm, để lộ làn da trắng ngần, dưới tác dụng của thuốc, gương mặt xinh đẹp của Hàn Phương Nhiên đỏ bừng, cả người nóng như lửa đốt.

Đôi chân dài miên man dường như cũng mất kiểm soát.

Tất cả đều kích thích đôi mắt đỏ ngầu của Viên Thiếu Khang.

Vừa nghĩ tới sẽ được chơi đùa đôi chân này, Viên Thiếu Khang cảm thấy rạo rực hơn hẳn.

“Đừng qua đây! Đừng chạm vào tôi… á!”, Hàn Phương Nhiên bất lực vùng vẫy nhưng cơ thể không nghe lời lại làm động tác đáng xấu hổ.

Trong lòng cô bỗng hiện lên bóng dáng của Đinh Dũng.

Mắt Hàn Phương Nhiên đẫm lệ.

Liệu anh ta có tới không?
“Con điếm, vẫn đang nghĩ tới thằng vô dụng đó à?! Ngày mai ông sẽ cho nó biết, đêm nay… khà khà!”, Viên Thiếu Khang cười vào mặt Hàn Phương Nhiên, ánh mắt dâm đãng nhìn một lượt, nuốt một ngụm nước miếng….