Chàng Rể Trường Sinh

Chương 117: Hôm khác nhé, tôi còn chút việc




“Anh là anh Đinh sao?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh tỏ vẻ kinh ngạc, như thể không ngờ Đinh Dũng lại trẻ như vậy. Lúc này cô bé vội đi tới hơi cúi người, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ anh Đinh đã ra tay cứu giúp. Mong anh nể mặt, hôm nay không tính toán với bọn họ nữa”.  

“Cậu Đinh yên tâm, ngày mai ở đây không còn được gọi với cái tên Xuân Hương Lâu nữa, cậu cũng không phải bước chân vào đây nữa”, Hồ Đông Hải thấy vậy thì liền ghé tai Đinh Dũng nói nhỏ.  

Đinh Dũng nhìn Hồ Đông Hải một cái, sau đó nhìn sang Nguỵ Tiêu Tĩnh, cười đáp: “Bí thư Nguỵ đã nhiệt tình mời như vậy, tôi mà còn từ chối thì lại chả cởi mở chút nào”.  

“Ha ha ha, cậu Đinh, xin mời vào trong”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân thở phào nhẹ nhõm, vội làm tư thế mời bằng tay.  

Mặc dù hai người bọn họ có địa vị cao nhưng một nhân tài như Đinh Dũng thì thành tựu sau này tuyệt đối không thể nào kém hơn bọn họ được. Nếu có thể giữ Đinh Dũng ở thành phố Kim Châu thì có thể cống hiến không hề ít cho nơi này.  

Advertisement

Chí ít thì hiện tại y thuật của Đinh Dũng đã vượt qua rất nhiều y bác sĩ ở Hoa Hạ. Kể cả là những chuyên gia đầu ngành từ Thủ Đô tới thì cũng theo không kịp Đinh Dũng. Một người có y thuật cao siêu như Đinh Dũng thì nhất thiết phải nghĩ cách để giữ Đinh Dũng lại.  

Thực ra Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân cũng nghĩ nhiều rồi. Kể cả là bọn họ không nghĩ cách thì Đinh Dũng cũng sẽ lựa chọn ở lại thành phố Kim Châu. Dù sao thì ở một mức độ ý nghĩa nào đó, Đinh Dũng cũng có thể coi là sinh ra ở đây, lại thêm Hàn Phương Nhiên cũng sống ở thành phố Kim Châu nên cho dù thế nào anh cũng sẽ không rời khỏi đây.  

Sau khi mấy người phía Nguỵ Kiến Quốc đi vào phòng VIP của Xuân Hương Lâu, từng món sơn hào hải vị lần lượt được bưng lên. Nhiều lần Nguỵ Kiến Quốc cũng ám chỉ bảo Đinh Dũng nhận Nguỵ Tiêu Tĩnh làm học trò nhưng đều bị Đinh Dũng kiếm cớ nói qua loa cho qua.  

Advertisement

“Nào, cậu Đinh, tôi mời cậu một ly”, Lý Hải Dân đột nhiên đứng dậy, nâng ly. “Tôi thật sự ngưỡng mộ y thuật của cậu. Nếu không phải vì tôi đã tới cái tuổi này rồi thì tôi cũng rất muốn bái cậu làm sư”.  

“Thị trưởng Lý nói đùa rồi”, Đinh Dũng lắc đầu cười, đồng thời anh cũng đứng dậy nâng ly lắc lắc tỏ ý tứ.  

“Haiz, cậu gọi thị trưởng Lý gì chứ. Nếu cậu Đinh không ngại thì cứ gọi tôi một tiếng anh Lý là được”, Lý Hải Dân vừa cười vừa nâng ly uống cạn.  

Đinh Dũng thầm vui mừng, anh cũng không muốn gây hiềm khích với những người có địa vị cao, có thể kết bạn là việc tốt nhất, thế là Đinh Dũng cũng uống cạn, sau đó nói: “Vậy tôi không khách khí nữa, sau này anh Lý có gì cần tới tôi, đừng ngại lên tiếng”.  

“Ấy, tôi vẫn coi Tiêu Tĩnh như con ruột của mình. Giờ cháu nó bị bệnh nặng, trong lòng tôi cũng như lửa đốt”, Lý Hải Dân thở dài, thận trọng nói với Đinh Dũng. “Hôm nay tôi mạo muội xin cậu Đinh nhận Tiêu Tĩnh làm học trò, cho nó theo cậu, tiện để khi bệnh có tái phát thì cũng có thể kịp thời chữa trị”.  

“Để tỏ lòng biết ơn, chúng tôi có thể hứa với cậu một việc”, lúc này Nguỵ Kiến Quốc cũng đứng dậy, nhìn sang Lý Hải Dân rồi cùng chắp tay. “Trong phạm vi khả năng của chúng tôi, chỉ cần là việc công và minh bạch thì chúng tôi có thể cho tập đoàn Hàn Thị một thẻ xanh thông hành”.  

Xem ra hai người này đã điều tra về Đinh Dũng kỹ càng, biết anh là người của tập đoàn Hàn Thị. Có điều bọn họ không ngờ đến rằng Đinh Dũng không hề quan tâm tới tập đoàn Hàn Thị, anh chỉ quan tâm đ ến một mình Hàn Phương Nhiên mà thôi.  

“Việc bái sư thì thôi không cần, có điều bệnh của em ấy tôi cũng đã có tính toán riêng”, Đinh Dũng trầm giọng, rút ra một miếng ngọc bội, đưa cho Nguỵ Tiêu Tĩnh. “Bên trong này có ghi chép một môn công pháp, rất phù hợp với em. Chỉ cần em chăm chỉ tập luyện thì chứng mất máu cũng sẽ không thể làm hại đến em được”.  

“Đa tạ cậu Đinh”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Nguỵ Kiến Quốc mừng ra mặt. Ông ta vội liếc mắt sang Nguỵ Tiêu Tĩnh. Hành động này của Đinh Dũng mặc dù không trực tiếp nói ra thu nhận Nguỵ Tiêu Tĩnh làm học trò nhưng lại dùng hành động để thể hiện tất cả.  

“Em cảm ơn thầy giáo ạ. Từ nay về sau thầy Đinh chính là sư phụ của em. Sư phụ xin nhận của đồ nhi một lạy”, Nguỵ Tiêu Tĩnh mặt mày hớn hở, vội chắp tay bái Đinh Dũng.  

Nghe Nguỵ Tiêu Tĩnh nói vậy, Đinh Dũng hơi cau mày. Anh đỡ cô bé dậy, thở dài bất lực, mình có đồng ý làm sư phụ của cô bé sao?  

Không đề cập đến việc này, Đinh Dũng và Nguỵ Kiến Quốc cùng Lý Hải Dân vừa rót rượu chúc nhau, vừa thảo luận việc đại sự trong thiên hạ, cứ thế hàn huyên nói chuyện, có cảm giác như bọn họ đã quen nhau lâu lắm rồi vậy. Thực ra Đinh Dũng hiểu biết quá nhiều, mới chỉ nói đôi ba câu cũng đã có thể giải thích rõ ngọn ngành những việc mà trước đây hai người họ còn thắc mắc cho nên cả hai vị càng tỏ ra kính nể Đinh Dũng hơn.  

Thấy bọn họ nói chuyện như vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh ở một bên châm trà rót rượu, lặng lẽ quan sát cả ba người không cùng độ tuổi nhưng lại hàn huyên như cố nhân gặp nhau vậy.  

Sau khi cơm no rượu say, Nguỵ Kiến Quốc mới loạng choạng đứng dậy. Lý Hải Dân cũng chếnh choáng, nhìn Đinh Dũng nói năng hùng hổ: “Cậu Đinh, lát nữa cậu có phải đi đâu làm gì không? Nếu không có việc gì thì tới nhà tôi uống chén trà nhé”.  

“Hôm khác nhé, tôi còn chút việc. Tôi muốn mua căn nhà”, Đinh Dũng cười khước từ lời mời nhiệt tình của Lý Hải Dân và Nguỵ Kiến Quốc, sau đó mới nói tiếp. “Hai anh uống nhiều rồi, về nghỉ ngơi sớm đi”.  

“Được, có điều cậu cũng uống rượu rồi, để Tiêu Tĩnh lái xe đưa cậu về nhé, tránh bị phạt”, Nguỵ Kiến Quốc vỗ vai Đinh Dũng, cười nói. “Chúng ta phải lấy mình làm gương…”  

Ông ta còn chưa nói hết lời đã loạng choạng ngã phịch xuống gầm bàn khiến Hồ Đông Hải và Lưu Thiếu Anh giật mình vội chạy lại đỡ.  

“Thầy giáo, em lái xe đưa thầy về nhé”, không đợi Đinh Dũng trả lời, Nguỵ Tiêu Tĩnh đã chủ động. “Dù sao chiều nay em cũng không có việc gì”.  

“Được”, Đinh Dũng lắc đầu bất lực, vừa hay anh cũng không hiểu lắm về mấy chính sách ở đây, có con gái của lão đại ở Kim Châu đi cùng, chí ít cũng có thể bớt chút rắc rối.  

“Thư ký Hồ, vậy em đi cùng thầy giáo đây, phiền anh đưa bố em và chú Lý về nhà nhé”, Nguỵ Tiêu Tĩnh nói với giọng ái ngại.  

Nghe Nguỵ Tiêu Tĩnh nói vậy, Hồ Đông Hải vội khoát tay: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đưa hai vị lãnh đạo về”.  

“Vậy chúng ta đi thôi”, Đinh Dũng gật đầu với Hồ Đông Hải rồi quay người đi.  

Ra tới cửa Xuân Hương Lâu, Đinh Dũng đột nhiên quay đầu lại nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh, một cô gái có khuôn mặt vô cùng xinh xắn, thân hình lại bốc lửa nhưng không thiếu nét nữ tính dịu dàng. Đinh Dũng nhướng mày hỏi: “Em biết lái xe? Kỹ năng lái xe thế nào?”  

“Em biết một chút, đợi lát nữa thầy sẽ biết thôi”, Nguỵ Tiêu Tĩnh bụm miệng cười, cứ thế đi ra ngoài, lấy chìa khoá xe từ tay Đinh Dũng.  

Thấy bóng người Nguỵ Tiêu Tĩnh lướt qua, Đinh Dũng thẫn thờ một lúc rồi mới lắc lắc đầu và ngồi vào xe.  

Thế nhưng anh còn chưa thắt xong dây an toàn thì chiếc xe đã vang lên tiếng còi đinh tai và lao như tên bay về phía trước.