Chàng Rể Trường Sinh

Chương 115: “Cậu tự xưng là bạn của chúng tôi?”




Xuân Hương Lâu là một nhà hàng kiểu Trung với phong cách cổ xưa, được xây dựng bằng gạch xanh với vòm mái mang hơi hướng cổ đại, trông rất có phong vị.  

Đến cả những nhân viên phục vụ ở đây cũng giống như nhân viên trong các quán rượu thời xưa. Đinh Dũng vừa vào cửa là đã có một người mặc bộ quần áo vải nhã nhặn, đầu đội mũ bước tới niềm nở nói với Đinh Dũng: “Khách quan, xin lỗi, Xuân Hương Lâu hôm nay đã được người ta thuê trọn gói rồi, xin quý khách vui lòng ghé thăm vào hôm khác”.  

“Thuê trọn?”, Đinh Dũng cau mày, ai mà có thể mạnh tay như vậy nhỉ.  

Có lẽ ngoài Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân ra thì chẳng ai có thể sắp xếp một địa điểm lớn như thế. Đinh Dũng lắc đầu, nói: “Giúp tôi báo một tiếng, người ở bên trong là bạn tôi”.  

“Dạ?”, nhân viên phục vụ nhìn Đinh Dũng một lượt rồi tháo mũ lắc đầu.  

Advertisement

Mấy vị ở bên trong đều là những nhân vật tai to mặt lớn. Mặc dù cậu ta không biết là những nhân vật có máu mặt cỡ nào nhưng người mà có thể khiến cả chủ Xuân Hương Lâu phải đích thân ra mặt, lại còn lệnh không tiếp những nhân vật tai to mặt lớn khác thì sao có thể tiếp xúc với một tên trông có vẻ khố rách áo ôm như Đinh Dũng đây được.  

Có điều nhân viên phục vụ cũng chỉ phỏng đoán như vậy nhưng vẫn gật đầu nói với Đinh Dũng: “Xin quý khách đợi một lát, tôi sẽ thông báo cho quý khách”.  

“Có việc gì thế? Không phải nói hôm nay không tiếp khách khác sao?”, đúng lúc này một người đàn ông trung tuổi đi tới, cau mày hỏi.   

Nhân viên phục vụ vừa quay người định lên cầu thang thì vội khom người nói với người đàn ông trung tuổi: “Ông chủ, người này nói mấy vị bên trong đều là bạn của anh ấy, tôi định vào đó thông báo một tiếng”.  

Advertisement

“Hừ. Tôi xem xem là ai mà khẩu khí lại lớn như vậy”, người đàn ông trung tuổi chính là ông chủ của Xuân Hương Lâu, hai ngày trước ông ta nhận được đơn đặt hàng, nói là người đứng đầu và đứng thứ hai của thành phố muốn dùng bữa ở đây. Ông ta hết sức kinh ngạc, vội ra lệnh đóng cửa, chỉ tiếp đãi hai vị quan khách này.  

Vừa nói, người đàn ông vừa đi xuống nhìn Đinh Dũng từ đầu đến chân rồi hắng giọng, lạnh nhạt nói: “Sau này nhớ chú ý cái mắt vào, đừng có mà ai cũng đưa vào trong. Cái ngữ như hắn ta mà cậu nghĩ là bạn của mấy vị ở trong hay sao?”  

“Không, không giống ạ”, cậu nhân viên cúi đầu tỏ vẻ hoang mang.  

Sếp của bọn họ nổi tiếng nóng tính, lúc này ông ta nói chuyện với giọng đã có phần bực bội rồi. Một nhân viên phục vụ cỏn con như cậu ta không dám đụng tới sếp làm gì.  

“Vậy là đủ rồi, đuổi ra ngoài đi”, người đàn ông trung tuổi cười lạnh lùng nhìn Đinh Dũng chằm chằm, nói tiếp: “Tiểu tử, kiểu như cậu tôi gặp nhiều rồi, không phải là muốn ra mặt trước mặt các quan lớn thì còn là gì. Hôm nay có tôi ở đây, cậu không bước vào đây được đâu, mau cút đi”.  

Nghe người đàn ông nói vậy, Đinh Dũng không khỏi bật cười lạnh lùng: “Ông chắc chắn không vào trong thông báo mà cứ thế đuổi tôi đi chứ?”  

“Ha ha ha, tiểu tử, kỹ năng diễn xuất không tồi nhỉ. Nếu không phải tôi gặp loại người như cậu nhiều rồi thì tôi cũng suýt tin rồi đấy”, ông chủ của Xuân Hương Lâu cười ha hả, trên mặt còn rõ cái vẻ tức tối, nói: “Mau cút đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí”.  

“Còn cậu nữa, sau này động não một chút, biết chưa hả?”, nói xong, ông chủ của Xuân Hương Lâu bạt luôn vào đầu cậu nhân viên phục vụ kia một cái và lên giọng nạt nộ.  

“Vâng, vâng”, nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó nhìn Đinh Dũng cười khổ sở, giơ tay ra chỉ về phía cửa, hạ giọng nói: “Xin lỗi anh, mời anh về cho”.  

“Ha ha, được thôi, vậy tôi đi”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó nhìn ông chủ của Xuân Hương Lâu, lạnh lùng nói: “Ông đừng hối hận, đợi lát nữa cho dù ông có khóc lóc quỳ xuống mời tôi vào tôi cũng không vào Xuân Hương Lâu nửa bước đâu”.  

“Đủ rồi, cậu mau cút đi”, ông chủ Xuân Hương Lâu hằn học nói.  

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc bộ đồ âu màu trắng đi từ cửa thang máy ra, tay người này còn đang kéo cà vạt, trông bộ dạng có vẻ không được thoải mái. Sau khi thấy người này, ông chủ Xuân Hương Lâu mới tiến lên trước, nói: “Thư ký Lưu, sao cậu lại xuống đây?”  

“Có việc gì mà ồn ào thế, còn ra thể thống gì nữa”, người thanh niên trẻ tuổi cau mày lên giọng.  

“Vâng, vâng, là tôi quản lý chưa chu đáo, xin thư ký Lưu lượng thứ”, ông ta vội khom người tạ tội. “Vừa rồi có người tự xưng là bạn của các vị, tôi chỉ hỏi cậu ta thêm mấy câu thôi”.  

“Tiểu tử, còn không mau cút đi”, nói xong, ông ta nhìn sang Đinh Dũng, thấy anh còn chưa đi nên vội quát lớn.  

Nghe giọng ông ta, thư ký Lưu nhướng mày nhìn sang Đinh Dũng rồi đột nhiên há hốc miệng: “Đợi đã”.  

Đinh Dũng đang định quay người đi thì nghe cậu thanh niên kia nói vậy nên quay người lại hỏi: “Cậu gọi tôi?”  

“Cậu tự xưng là bạn của chúng tôi?”, thư ký Lưu cau mày nhìn Đinh Dũng một lượt, hỏi với giọng lạnh nhạt. “Kỳ lạ, cậu là bạn của chúng tôi mà sao tôi lại không biết cậu?”  

“Đó là vì cậu chưa đủ tư cách”, Đinh Dũng lắc đầu nhìn cậu thanh niên rồi nói tiếp. “Xem ra cấp trên không phải quá thân thiết với cậu, đến tôi mà còn không giới thiệu cho cậu biết”.  

Nghe Đinh Dũng nói vậy, mặt thư ký Lưu biến sắc. Cậu ta tức tối lên giọng: “Tiểu tử, mẹ kiếp, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Cậu giả bộ gì đấy hả? Nhìn lại bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của cậu mà cũng có tư cách vào đây cơ à? Không phải muốn tới ăn miễn phí đấy chứ?”  

“Mau cút, nếu không đừng trách tôi không khách khí”, thấy thư ký Lưu tức giận, ông chủ Xuân Hương Lâu liền lên giọng.  

Người khác có thể không biết mấy vị trên tầng có thân phận và địa vị thế nào nhưng ông ta lại rõ hơn ai hết. Nếu như đắc tội với mấy vị đó thì Xuân Hương Lâu của ông ta đừng mong tồn tại nữa.  

“Ừm, yên tâm, tôi nói không bước vào nửa bước là sẽ không bước vào đây đâu”, Đinh Dũng nhìn ông ta và thư ký Lưu một cái rồi quay người rời đi.  

Vừa ra khỏi cửa Xuân Hương Lâu, điện thoại của Đinh Dũng đột nhiên rung lên. “Alo, cậu Đinh, cậu không được để tôi leo cây đâu đấy nhé. Tôi đã nói với hai vị ấy rồi, nếu mà cậu không đến thì tôi đúng là phải cuốn chiếu về nhà mất”.  

Vừa bấm nút nghe, bên trong điện thoại đã vang lên giọng nói kêu khổ của Hồ Đông Hải.  

“Tôi ở cửa Xuân Hương Lâu”, Đinh Dũng điềm tĩnh trả lời.  

Có lẽ rằng nghe ra giọng Đinh Dũng có gì đó không ổn, Hồ Đông Hải vội nói: “Giờ tôi xuống đón cậu”.  

Nói xong, Hồ Đông Hải vội vàng chạy hộc tốc từ trên tầng xuống, vừa hay gặp thư ký Lưu. Trông thấy bộ dạng không hề vui vẻ của thư ký Lưu, Hồ Đông Hải mới hỏi: “Thư ký Lưu làm sao thế?”  

“Haiz, đừng nói nữa, vừa rồi có một tên muốn vào đây bị tôi đuổi đi rồi”, thư ký Lưu cau mày, tỏ vẻ khó chịu.