Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 97: Liên Tục Tự Vả Trong Hôn Lễ 3






Ông cụ Vũ tôi cũng tới rồi đây!
Mấy chữ này vang vọng như tiếng chuông đánh vào đại lữ, vang vọng từng hội trong hội trường hôn lễ.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ nhìn thấy một lão già mặt mày hơn hở oai phong bước đến.

Đi theo phía sau lão ta còn có một người đàn ông trung niên nho nhãn khoảng tầm 50 tuổi.

Rất nhanh có người tinh mắt nhận ra người đàn ông nhỏ nhã ở phía sau lão già kia là ai.

“Đó không phải là Vương Quang Khải giàu nhất Kim Lăng đấy sao?” “Trời! Đi cùng với đại gia Vương, vậy không phải có nghĩa là lão già kia cũng đến từ nhà họ Vương ở Thành Đô hay sao?” “Liệu có phải Vũ Thiên Trường, chủ nhân của nhà họ Vương ở Thành Đô đến đây không?”
Cái gì!
Bố hắn ta tới đây
Bác hắn cũng tới đây rồi?
Vương Hằng đang hoảng sợ nhưng sau khi nghe thấy tiếng rì rầm bàn tán thì giống như bị đập mạnh vào đầu một cái.

Hằn ta hoàn hồn trở lại sau đó quay ngoắt sang nhìn.

Quả nhiên!
Bố và bác của hắn ta đã tới rồi.

Hai người phụ huynh xuất hiện khiến Vương Hằng đột nhiên cảm thấy như vừa sống lại trong cảnh tuyệt vọng vậy.

Hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức hét lớn: "Bố
Bác! Cứu con! на?
Giọng nói này không quen thuộc làm với Vũ Thiên Trường thể nhưng lại vô cùng quen thuộc đối với Vương Quang Khải.

Đây không phải con trai của lão cầu cứu thì có thể là ai được chứ?
Thế là lão ngoảnh đầu lại, quả nhiên đã nhìn thấy bóng dáng của con trai.

Lúc này Vương Hằng đang bị ép lùi lại phía sau từng bước từng bước, trên mặt con mang đây vẻ khiếp sợ.

"Dừng tay!" Vương Quang Khải lập tức lớn tiếng nói.

Có lẽ cảm thấy ngữ khỉ này vô cùng có tính uy hiếp nên Lý Phúc Lai lập tức dừng động tác tay lại sau đó ngoảnh đầu nhìn lai.

Tận dụng thời cơ, Vương Hằng lập tức chạy vòng qua Lý Phúc Lai rồi chạy như bay về phía Vương Quang Khải.

"Má!"
Đám người Ngụy Tiến Phúc đồng loạt thốt lên.

“Mẹ nó, đến cũng không phải lúc.

Nếu như đợi đến lúc cậu Vương bị phế mới đến thì chẳng phải tên nghèo kiết xác Diệp Thiên kia sẽ đi tong rồi không.


E rằng lúc đó hôn lễ lại biến thành tang lễ mẹ nó luôn." Trần Thiếu Vũ không kìm được mà chửi bậy.

“Đúng thế.

Đúng là đến không phải lúc mà, nếu như muộn hơn một chút thì thù hận của chúng ta gạt lại phía sau hết, chỉ cần vui vẻ đứng xem kịch hay thôi." Ngụy Tiến Phúc cũng hiểu, gã ủ rũ nói.

Lúc này Trương Thủy Đồng liền nhìn về phía Ngụy Tiến Phúc, sợ hãi hỏi: "Người đàn ông trung niên kia liệu có phải là người bác mà cậu Vương kể không? Nếu như đúng là ông ấy vậy thì hình như là tới để chúc phúc cho tên Diệp Thiên kia.

Cậu Vương còn có thể giúp được tôi nữa không?"
Ngụy Tiến Phúc cũng không biết, gã nhìn về phía Trần Thiếu Vũ, hỏi: “Ê, lão già kia có phải bác của cậu Vương không?” “Hình như đúng đấy.

Ông nội của cậu Vương đã chết từ lâu rồi, người có thể khiến đại giao Vương đi cùng, lại còn gọi là ông cụ Vũ thì chín phần chính là chủ nhân của nhà họ Vương ở Thành Đô, Vũ Thiên Trường rồi.

Dù sao cũng là chủ hay bác gì đó của cậu Vương Trần Thiếu Vũ nói.

Ngụy Tiến Phúc nhíu mày: “Nhà họ Vương từ Thành Đô tới đây chúc phúc cho thằng nghèo kiết xác kia á? Lẽ nào chúng ta đã xem nhẹ năng lực của thắng đó rồi?" "Đúng là đã xem nhẹ." Trần Thiếu Vục không thể không thừa nhận điều này, nói: "Nhưng mà nếu như không đoán sai thì có lẽ y thuật của đó đã chiếm được lòng tin từ nhà họ Vương ở Thành Đô.

Vì thế nên mới đến chúc phúc cho có chút thể diện mà thôi.

Nhưng mà so với cậu Vương ở trong gia tộc nhà họ Vương thì thắng nghèo kiết xác kia chả là thá gì cả.

Tạo dám chắc Vương Quang Khải mà biết thắng đó đòi phế cậu Vương thì đoán hôn lễ này chắc không tổ chức tiếp được nữa đâu “Phải biết rằng nhà họ Vương ở Thành Đô là gia tộc võ đạo.

Trong gia tộc thì cao thủ nhiều như lá cây trong rừng, mà tính tình của mấy người tập võ nóng nảy lầm, sao có thể dễ dàng để người trong gia tộc bị bắt nạt được" “Kinh thể cơ á?” Đôi mắt của Ngụy Tiến Phúc đột nhiên sáng quắc lên, từ khi cái tên thấy Diệp nổi tiếng, đây là lần đầu tiên gã nghe thấy có không kém hơn thầy Diệp “Chẳng trách cậu Vương lại coi thường Kim Thiện Hùng như vậy, dám tuyên bố san phẳng địa bàn của Kim Thiện Hùng luôn.

Hóa ra nhà họ Vương cũng lợi hại như thấy Diệp, hơn nữa bàn về thực lực của nhà họ Vương thì đúng là có thể quét sạch thế lực của Kim Thiện Hùng Hàn Ngự cải nói.

Trương Thủy Đồng nhất thời mừng rỡ: “Vậy không phải nghĩa là có cậu Vương ở đây thì tôi không cần phải quỳ xuống hát "Chinh cho tên kia nghe nữa, có đúng thể chắn là không cần rồi.

Không nhìn thấy cậu Vương đang kể khổ với bố cậu ta sao? Bố cậu ta nghe xong chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, sau đó hôn lễ của tên rác rưởi kia cũng sẽ không thể tiếp tục tiến hành được nữa, cũng có thể lành lặn ra ngoài rồi." Ngụy Tiến Phúc chắc nịch nói.

"Tốt quá rồi!” Trương Thủy Đồng kích đồng: "Nếu không tôi ở trước mặt bao nhiêu người mà phải quỳ xuống hát "Chinh phục" thì nhục chết mất.

May quá vẫn cứu tinh tới rồi, cuối cùng cũng không cần phải quỳ xuống hát "Chinh phục" nữa rồi." “Nói không chừng thằng nghèo kiết xác kia còn phải quỳ xuống xin lỗi cậu Vương ấy." Trần Thiếu Vũ nói.

"Mong tháng khổ rách áo ôm đó quỳ xuống xin lỗi cậu Vương quá.

Ánh mắt của Ngụy Tử Phúc và đám người kia đều đặt lên người bố của Vương Hằng, trên mặt đều mang ánh mắt mong chờ.

“Bố, bác, thăng khố rách áo ôm này không những nói bác gặp hắn còn phải kính trọng hắn bảy phần mà hắn còn cho người đánh lão Lưu bị thương, quá đáng hơn là cho người đánh phế con.

Cũng may bố và bác tới kịp, nếu không con thật sự bị tàn phế rồi.” Vương Hằng tức giận chỉ tay về phía Diệp Thiên đang đứng trên bục sau đó kể lại.

Nói xong, hắn ta còn không quên kiêu ngạo nói với Diệp Thên: “Có bản lĩnh thì bây giờ mày kêu người phế tạo lần nữa đi.


Bác Vũ Thiên Trường của tạo đang ở đây, cho dù chúng mày gọi tên chó má thầy Diệp tới đây thì cũng không phải đối thủ của bác tao đâu!
Không ngờ hắn ta vừa mới dứt lời xong thì...!“Mất dạy!
Vũ Thiên Trường giận tím mặt, ông cụ giơ tay đập vào người Vương Hằng
Bop!
Một kinh khí vô cùng lớn như đạn bắn ra được đánh vào ngực Vương Hằng, Vương Hằng nhất thời cảm thấy mình như đang bay đi mười mấy mét sau đó tẻ rầm trên mặt đất, máu từ miệng phun ra xong thì mạng cũng chỉ còn một nửa.

Ánh mắt mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Sao lại có thể như thế này?”
Đám người Ngụy Tiến Phúc đờ đẫn ngồi phịch xuống đất, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, hoang mang, khó hiểu, không thể tin nổi những điều vừa xảy ra trước mắt.

Ông cụ Vũ bị điên rồi sao? không phải nên phế thắng khổ rách áo ôm kia mới đúng sao, sao lạo có thể phế cậu Vương, người ở trong gia tộc của mình được chứ?
Người kinh ngạc nhất đương nhiên là Vương Hằng rồi.

Hãn ta đã từng nghĩ tới hàng trăm kết quả khi ông bác biết được chuyện hắn ta bị mất nạt.

Thế nhưng hàn ta không ngờ tới cuối cùng lại có kết cục như thế này.

“Tại sa ay? ơi! Rốt cuộc là tại sao chứ!” Vương Hằng cổ nên gọng nói đau thương, hắn ta khàn rọng hét lên, trong giọng nói tràn ngập oán trách.

“Hừ.

Không đợi Vũ Thiên Trường mở miệng, Vương Quang Khải đã hừ lạnh một tiếng: “Đứa súc sinh như mày đúng là ăn phải gan hùm rồi con ạ! Cậu Diệp là thần y dưới trần, có thể chữa được căn bệnh kéo dài liên miên mười mấy năm của bác may.

Bác mày rất kính nể cậu ấy, còn mày lại chạy đến hôn lễ của cậu ấy giương oai, phế mày là còn nhẹ đấy.

Cho dù mày có chết ở đây thì cũng là chuyện bình thường.

Tao sẽ không nói một câu nào cả!"
Lão chỉ hận không thể rèn sắt nên thép được, cho nên nói những lời này để cảnh cáo Vương Hằng, đồng thời cũng nói để cho Diệp Thiên nghe, biểu đạt tâm ý kính trọng của nhà họ Vương dành cho Diệp Thiên.

Như thế này có thể dập tắt được lửa giận của Diệp Thiên đồ với Vương Hằng.

Coi như đây đang là lạt mềm buộc chặt đi.

Trên đường tới đây, lão nghe thấy ông cụ Vũ một câu khen cậu Diệp tài giỏi, hai câu khen cậu Diệp tài giỏi.

Câu nào câu ấy đều tràn ngập vẻ kính trọng với cậu ta.

Con trai lão đã đắc tội với người mà ông cụ Vũ kính trọng nhất, liệu ông cụ Vũ có tha thứ cho con trai của mình không đây?
Phải biết rằng ông cụ Vũ con cháu đầy đàn, sợ rằng có giết con trai Vương Hằng của lão thì ông cụ Vũ cũng sẽ chẳng thèm chớp mắt đầu
Vương Hằng nghe xong liên cảm thấy trái tim mình như ngôi lạnh, cả người giống như đã hồn bay phách lạc.


Không thể không lưu luyến cuộc đời này nữa.

Còn đám người Ngụy Tiến Phúc lúc này đã vô cùng sợ hãi, bọn chúng rụt đầu rụt cổ hề cả lại.

Sợ rằng Diệp Thiên sẽ chú ý tới bọn chúng nên ngay cả động đậy bọn chúng cũng không dám động đậy, đứng đần ở đó giống như lũ ngốc.

“Ha ha, cậu Diệp, cô Tần, chúc mừng hạnh phúc nhé.

Chúc mừng, chúc mừng." Lúc này Vục Thiên Trường đã khôi phục lại dáng vẻ nho nhã lúc đầu sau đó dẫn Vương Quang Khải đi về phía Diệp Thiên.

"Ông Vũ từ tận Thành Đô tới, ông cụ có lòng quá." Diệp Thiên xười cười ôm ông cụ Vũ.

Tần Liên Tâm lịch sự cúi gập người chào khách.

Tần Chí Thành cũng bước lên phía trước hỏi thăm.

Vũ Thiên Trường xua xua tay, đĩnh đạc nói: "Đừng nói là ở Thành Đô, cho dù là tôi ở trên mặt trăng đi chăng nữa, cậu Diệp mà kết hôn thì tôi cũng vẫn phải tới để chúc mừng chứ.

"Nhưng mà con cháu trong gia tộc của tôi không có mắt, đã làm phiền tới ngày vui của cậu Diệp rồi.

Lão Vũ tôi thấy hổ then quá!” “Không phải ông đã phế hắn rồi sao? Coi như cũng đã làm theo ý tôi rồi, không cần phải hổ thẹn đâu." Diệp Thiên khẽ cười.

“Ha ha, có thể làm theo ý của cậu Diệp là được rồi.” Vũ Thiên Trường thoải mái cười lửn, sau đó ông cụ chỉ về phía Vương Quang Khải, nói: "Đây là người trong gia tộc nhà tôi, ở Kim Lăng cũng được làm nên hôm nay tôi đặc biệt dẫn nó tới làm quen với cậu Diệp đây.

Vũ Thiên Trường nói xong, Vương Quang Khải lập tức đến ôm Diệp Thiên, nói: "Cậu Diệp, tôi thật có phúc khi được quan biết cậu.

Để bày tỏ lòng kính trọng của tôi dành cho cậu Diệp, cũng để bù đắp lỗi lầm mà con trai tôi đã gây ra hôm nay, từ hôm nay trở đi tất cả vật liệu thép cung ứng của Tập đoàn
Vương Thị ở Kim Lăng sẽ giao hết cho Tập đoàn Đệ Nhất Lời vừa mới dứt, cả hội trường như nổ tung l
Phải biết rằng nơi sản xuất ở trụ cột chính và nơi doanh địa của Tập đoàn Vương Thị ở Kim Lăng mỗi năm đều có nhu cầu một lượng vô cùng lớn thép.

Nếu bán hết toàn bộ cho Tập đoàn Đệ Nhất vậy thì mỗi năm Tập đoàn Đệ Nhất có thể kiếm về mấy chục nghìn tỷ.

Thấy vậy, lúc này đảm người Ngụy Tử Phi mới hiểu được thành tựu của Diệp Thiên đã vượt qua bọn họ không biết bao xa rồi.

“Sợ rằng có cho chúng ta thêm 30 năm nữa, 50 năm nữa thậm chí cả đời thì chũng chẳng thể đạt tới tầm cao như Diệp Thiên nhỉ?" Hàn Ngự cảm thán nói, bây giờ đã không còn gọi Diệp Thiên là tên khố rách áo ôm nữa.

Nếu như Diệp Thiên mà là tên nghèo kiết xác thì bọn chúng chẳng phải trở thành ăn mày rồi sao? “Thật sự không thể ngờ một tên nghèo kiết xác xuất thân từ một khu dân cứ bé tí như thắng đó lại có thể đứng ở một tầm cao như thế này.

Thật sự có thể nói rằng đây là một bước lên mây, lên như diều gặp gió.

Trong lúc chúng ta không còn không hay biết chuyện gì thì nó đã bay lên chín tầng mây rồi.

Ngụy Tiến Phúc hối hận nói.

Bây giờ gã biết Diệp Thiên là người gã không thể đắc tội được.

Cho dù là Ngụy Thông, bố của gã cũng không thể đắc tội được với Diệp Thiên.

Sau đó buổi tiệc bắt đầu, Diệp Thiên đặt tay cô dâu đi kính rượu Kim Thiện Hùng, Đỗ Đức Trọng, Vũ Thiên Trường rồi rất nhiều ông tai to mặt lớn ở đó.

Những nơi mà Diệp Thiên đi qua không ai dám không đứng dậy cả.


Càng không có ai dám không hài lòng với ly rượu ở trong tay.

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Diệp Thiên cũng đã đi tới bản của đảm Ngụy Tiến Phúc.

“Cậu Diệp!” "Cậu Diệp "Cậu Diệp
Đảm người Ngụy Tiến Phúc, Hàn Ngự, Trần Thiếu Vũ, Lưu Thiếu Khải nghiêm nghị đứng dậy, một hơi uống cạn ly rượu trong tay, trên mặt nở nụ cười hiền lành.

Bọn chúng sợ bị Diệp Thiên nhìn thấy bọn chúng không vui thì bọn chúng sẽ có kết cục giống với Vương Hằng
Nhưng mà Diệp Thiên còn không thèm liếc nhìn bịn chúng, ảnh mắt của hắn luôn đặt ở trên người của Trương Thủy Đồng “Mau kính rượu đi." Lưu Thiếu Khải sốt ruột thúc giục
Trương Thủy Đồng.

“Thử hắn ta muốn không phải là em chúc rượu, mà là em quỳ xuống hát “Chinh phục” cơ" Trương Thủy Đồng cười thảm.

“Vậy em mau quỳ xuống hát đi” Lưu Thiếu Khải sốt ruột nói.

"Có lẽ em không nên ly hôn với hãn.

Trương Thủy Đồng hối hận đến chảy cả nước mắt, sau đó quỳ xuống trước mặt Diệp
Thiên.

"Cứ như vậy bị anh chinh phục "
Đợi cô ta hát xong Diệp Thiên mới nắm tay Tân Liên Tâm đi kính rượu bàn tiếp theo.

Phù!
Đám người Ngụy Tiến Phúc thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ rằng Tần Lâm Văn đột nhiên cười phá lên.

“Anh rể của tao không tính toán với bọn mày nhưng tao thì lại có hứng thú với bọn mày đấy.

Mỗi người uống cho tạo một bình Mao Đài, sau gọi tao một tiếng ông Tần.

Nếu không tạo sẽ gọi ngài Kim đến đánh gãy chân bọn chúng mày”
Đám người Ngụy Tiến Phúc: ""
Mẹ cái thăng bất tài Tân Lâm Văn này, chó cây gần nhà gà cậy gần chuồng à!
Nhưng mà bọn chúng nào dám làm trái lời đây?
Mỗi người chỉ có thể uống hết một bình Mao Đài.

Uống xong, cả đám người điên cuồng nôn mửa, trong lúc mơ mơ mảng màng còn gọi ông Tân.

Lúc này Tần Lâm Văn mới vui vẻ bỏ đi, cảm thấy đã trút được một cục tức lớn.

Không lâu sau, một đám người tới từ Nhật Bản cũng kéo từ ngoài đi vào trong hội trường.

“Diệp Thiên, cuộc đời của con trai tôi đã bị cậu hủy hoại rồi.

Bày giờ cậu đang phải chịu tội mà lại ở đây tổ chức tiệc cưới.

Cậu có suy nghĩ đến cảm giác của nó không? Có bận tâm tới cảm giác của người làm bố như tôi không?".