Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 445: Hắn Thực Sự Là Thổ Phỉ!






Tông chủ của Hỏa Vân Tông Tiết Huyền Sách thực sự căm tức Diệp Thiên, chỉ muốn xử lý hắn.

Lúc trước chỉ có một mình nên hắn đã đánh không lại Diệp Thiên, bây giờ hắn có thêm hai mươi hai Kim Đan nên còn phải sợ sao?
Ngay khi hắn ra lệnh, hai mươi hai Kim Đan lập tức dàn pháp trận.

Trong hai mươi hai Kim Đan này, gồm năm Kim Đan cấp thấp và mười bảy Kim Đan cấp thường.

Toàn bộ Kim Đan ở sau lưng hắn bày trận như một tòa nhà cao tầng đồ sộ từ mặt đất mọc lên.

Trận pháp này có thể tăng mạnh khả năng công kích và phòng ngự nên khi gặp đối thủ mà biết sử dụng trận pháp hiệu quả sẽ có khả năng thắng rất cao.

Nhưng cái này có một nhược điểm chính là nó quá lớn và dễ bị tấn công.

Tuy vậy, những Kim Đan bình thường sẽ không để ý điều này, chỉ cần Kim Đan không bị hủy thì dù bị chặt đứt tay chân cũng có thể nhanh chóng hồi phục hoặc cũng có thể tu luyện lại từ đầu.

“Các người có bản lĩnh thì lên đây!”
Diệp Thiên nhảy lên trên không mấy nghìn thước.

Hắn muốn lấy lại một Huyền Kiếm Tông nguyên vẹn không phải phế tích nên không muốn đấu võ tại Huyền Kiếm Tông.

Bởi nếu đấu võ trong đó sẽ phá hủy Huyền Kiếm Tông, biến nó thành phế tích.

“Lên trên!”
Tiết Huyền Sách phẫn nộ thét lên.

Ầm ầm ầm!
Ngay lập tức, hai mươi hai vị Kim Đan nhảy lên cao hình thành một vòng tròn vây quanh Diệp Thiên.

Cảnh này đã khiến cho người dân Giang Hải kinh ngạc.

“Trời ơi, nhiều Kim Đan như vậy, đại sư Diệp có thể đánh được không?”

“Mẹ ơi, hai mươi hai vị Kim Đan vây quanh đại sư Diệp, liệu đại sư có gặp nguy hiểm hay không?”
“Xem ra đại sư Diệp đã bị lừa đến Hỏa Vân Tông để người ta lấy hắn làm nhân bánh rồi.


“…”
Tất cả những lời nghị luận đều cho rằng Diệp Thiên lần này gặp rắc rối lớn.

Ngay cả người hầu của Diệp Thiên ở xa thấy cảnh này đều khiếp sợ, lo lắng cho Diệp Thiên.

Đặc biệt là Tần Liên Tâm cùng ba đứa trẻ sắc mặt trắng bệch, vô cùng lo lắng.

“Đánh cho ta!”
Lúc này Tiết Huyền Sách quát lên.

Một giây sau!
Rầm rầm rầm!
Hai mươi hai nắm đấm nặng nề tấn công Diệp Thiên trong lúc hắn đang bị bọn họ bao vây.

Khi thấy điều này, Diệp Thiên không né tránh, mặc nhiên để cho họ tấn công.

Ngay sau đó, hai mươi hai cú đấm đã đánh trúng Diệp Thiên.

Tuy nhiên, mọi chuyện không như bọn họ tưởng, không những không thể khiến Diệp Thiên tan xương nát thịt, mà còn nhìn thấy cơ thể Diệp Thiên vẫn còn nguyên vẹn, hắn thậm chí còn chẳng nhổ nhổ lấy một ngụm máu
"Tại sao lại có thể như vậy?"
Một vị trưởng lão hô lên.

“Trên người hắn dường như có pháp bảo phòng hộ!” Một số trưởng lão suy đoán.

"Mọi người dùng hết sức đè chết anh ta, xem có thể đánh được anh ta không!" Tiết Huyền Sách ra lệnh.

Một giây sau, hai mươi hai nắm đấm đồng loạt chèn ép Diệp Thiên.


Nhưng mà!
Trên người Diệp Thiên có một luồng khí phòng ngự đáng sợ, cho dù bọn họ có cố gắng thế nào, nắm đấm vẫn luôn cách thân thể Diệp Thiên một phân, hoàn toàn không thể chạm vào anh.

“Một đám rác rưởi, cho dù có bú thêm sữa mẹ cũng không thể nào phá được phòng ngự của tôi đâu.

” Diệp Thiên chế nhạo.

Đùa thôi, hai mươi hai Kim Đan cảnh này đã liên thủ, nhưng thực lực vẫn không bằng Thiên Hà Kiếm Tiên, lớp phòng ngự của Diệp Thiên còn không thể bị Thiên Hà Kiếm Tiên phá thì bọn họ làm sao có thể phá vỡ?
Khả năng phòng ngự của pháp bảo này chỉ có một người tu luyện đến tinh phẩm Kim Đan cảnh mới có thể phá hủy nó, hoặc chí ít cũng phải là một người tu luyện thuần thục hạ phẩm Kim Đan cảnh mới có thể phá giải.

Họ còn xa lắm mới đạt đủ những điều kiện này, họ có cố đến mức kiệt sức cũng không thể phá vỡ lớp phòng thủ đáng sợ này.

"Thật là một lớp phòng ngự lợi hại! Hoàn toàn không thể phá được, làm sao bây giờ, tông chủ?" Một vị trưởng lão hoảng sợ nói.

Tiết Huyền Sách cũng lo lắng toát mồ hôi lạnh, ông ta không ngờ hai mươi hai Kim Đan cảnh hợp lực lại không thể phá vỡ phòng ngự của Diệp Thiên, điều này ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Trên người anh rốt cuộc có bao nhiêu pháp bảo!
Tiết Huyền Sách nội tâm hoảng loạn, tựa như núi hô biển gầm, kinh hãi hơn bình thường.

“Mọi người hãy thi triển ma pháp, cố gắng sử dụng Lôi Hỏa xuyên thủng anh ta!” Lúc này, một số trưởng lão đưa ra đề nghị.

Mau!
Ầm ầm!
Từng tia lại từng tia chớp từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng trên đầu của Diệp Thiên, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác nối tiếp nhau, chỉ trong mười giây đồng hồ ngắn ngủi, có đến ít nhất một trăm tia sét đã đánh xuống.

“Để cho Diệp Bắc Minh hắn chạy đến Hỏa Vân Tông của chúng ta để giả vờ bị áp bức, bây giờ thì lại gặp sét đánh à?"
"Tôi không tin Diệp Bắc Minh đứng dưới sự tấn công của hai mươi hai vị Kim Đan Thần Quân thì có thể giữ được cái mạng của hắn!"
"Giả vờ bị áp bức thì ắt phải trả giá, mà bị sét đánh đến mức tan nát thần hồn chính là cái giá lớn nhất mà hắn phải trả!"
“…”

Những đệ tử của Hỏa Vân Tông bên dưới, bởi vì hai mươi hai thân hình vây xung quanh cho nên không thể nhìn thấy được tình hình phía bên trong, cho rằng dưới sức mạnh kinh hoàng ấy, việc Diệp Bắc Minh mất mạng là không thể nghi ngờ, cho nên rất đắc ý mà buông ra những lời khinh bỉ.

"Xong rồi, xong rồi! Diệp Thiên Quân thế là xong!"
"Nếu không thì chúng ta đi qua đó thử xem có thể cứu được Diệp Thiên Quân hay không?"
"Trời ạ! Những người họ đều là Kim Đan từ Côn Luân Hư đấy, tùy tiện hất một cái là đã có thể khiến cho toàn bộ chúng ta phải bỏ mạng, chúng ta lấy đâu ra năng lực mà cứu được Diệp Thiên Quân?"
Một đám tu sĩ đi theo Diệp Thiên đều vô cùng lo lắng.

"Diệp Thiên!"
"Cha!"
Tần Liên Tâm cùng mấy đứa trẻ đều sợ hãi hét lên.

Tuy khoảng cách giữa bọn họ rất xa, đến hơn hai mươi kilomet nhưng Diệp Thiên vẫn có thể nghe thấy tiếng vợ mình cùng những đứa trẻ, lập tức không buồn chơi với bọn họ nữa, lao ra từ bên trong vòng vây của hai mươi hai Kim Đan, bay vút lên trời.

"Mẹ kiếp! Hắn vẫn chưa chết ư?"
Cả đám đệ tử của Huyền Kiếm Tông đều sợ đến ngây người, nguyên một đám đều đưa tay lên dụi mắt, quả thực không thể tin được những gì mà họ thấy là sự thật.

"Trời ơi! Vậy là Diệp Thiên Quân lại không có việc gì!"
Đám tùy tùng của Diệp Thiên nhìn thấy cảnh này cũng phải khiếp sợ không thôi!
Nhưng rất nhanh sau đó, họ lại lập tức vui như chim sẻ, hoan hô hết lời.

Đương nhiên, phấn khích nhất chính là Tần Liên Tâm và mấy đứa trẻ, nhao nhao vỗ tay rồi hô hào cố gắng lên.

Ngay cả Bạch Hổ cũng rất kích động, chở Tần Liên Tâm và mấy đứa nhỏ chạy vòng vòng trên không trung.

"Cái này…"
Hai mươi hai vị Kim Đan cũng bị khiếp sợ đến mức chẳng nói được lời nào.

Bọn họ thật sự không tin nổi, một tu sĩ còn chưa đạt tới Kim Đan, lại có thể sở hữu tu vi khủng bố như vậy, có thể cùng lúc đứng dưới sự công kích của hai mươi hai vị Kim Đan mà chẳng hề mảy may tổn hại.

"Tông chủ, hắn chẳng lẽ nào là Nguyên Anh Chân Quân, cố tình che giấu thực lực, khiến cho chúng ta không nhìn ra được tu vi của hắn?" Một trưởng lão run rẩy nói ra suy nghĩ của mình.

Kết quả là những lời này vừa được thốt ra, Tiết Huyền Sách cùng với những Kim Đan khác, tất cả đều như bị chấn động mạnh một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.

Giờ khắc này, bọn họ không thể không tin vào thứ giả thuyết này.

Bởi vì Diệp Bắc Minh quả thực là quá kinh khủng!

Không nói đến tấn công, chỉ riêng về phòng ngự thôi, quả thực đã có thể so sánh với Nguyên Anh Chân Quân rồi.

Dù cho không phải là Nguyên Anh, thì tuyệt đối cũng phải bằng một nửa Nguyên Anh rồi.

Nếu không, cho dù hắn có che giấu thực lực đến mức nào thì bọn họ vẫn có thể tra ra hắn có phải là Kim Đan hay không.

Nhưng mà, bọn họ cũng không tra ra được là trên người hắn có Kim Đan, mà vừa rồi hắn lợi hại như vậy, chắc chắn nếu không phải một nửa Nguyên Anh thì chính là Nguyên Anh rồi!
"Diệp Chân Quân, chúng tôi đi, chúng tôi sẽ chuyển đi khỏi nơi này, chúng ta dừng lại có được hay không?" Tiết Huyền Sách đã không còn dũng khí chiến đấu nữa rồi.

Bởi vì bọn họ chẳng qua chỉ là Kim Đan, nếu so với một nửa Nguyên Anh hoặc là Nguyên Anh thì căn bản đây không phải là một cuộc chiến.

"Thế nào, sợ rồi?" Diệp Thiên cười lạnh, hắn vốn định vận dụng thần kiếm để điều khiển Lôi Chân Quyết, phá vỡ lớp bảo hộ của bọn họ, sau đó sẽ đánh bại từng người một, không ngờ được là bọn họ lại muốn ngưng chiến, còn dùng cái danh Chân Quân để xưng hô với hắn, đúng là nằm ngoài dự đoán.

"Đúng vậy Diệp Chân Quân, pháp lực của ngài thấu cả trời xanh, chúng tôi không thể nào đọ nổi, lúc trước là do mắt tôi kém, không nhìn ra Chân Quân đang ở trước mặt, mong Diệp Chân Quân thứ tội!" Tiết Huyền Sách cung kính cúi đầu nói.

"Xin Diệp Chân Quân thứ tội!"
Các Kim Đan khác cũng đều cung kính cúi người!
"Hừ!"
Diệp Thiên khẽ nói: "Nguyên một đám các người cả gan làm loạn, hiện tại lại cầu xin ta tha thứ, không biết là đã muộn rồi sao?"
Lời này vừa nói ra, mấy Kim Đan đều run lên lẩy bẩy.

Tiết Huyền Sách vội vàng nói: "Diệp Chân Quân, chỉ cần ngài bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi có thể lập tức chuyển ra khỏi đây, còn có thể để lại cho ngài một ngàn vạn linh tạch, ngài xem như vậy có ổn không?"
"Một ngàn vạn linh thạch mà các người cũng nghĩ là đủ để mua lại hai mươi hai cái mạng chó này? Chẳng lẽ các người rẻ mạt đến thế sao?" Diệp Thiên lạnh lùng nói.

"Cái này! " Tiết Huyền Sách lập tức im lặng.

"Như vậy đi.

" Diệp Thiên nói: "Muốn ta dừng tay thì cũng không phải là không thể, đem tám phần linh thạch cùng với tiên dược của Hỏa Vân Tông để lại tại đây, các người chỉ được đem đi hai phần, nếu không thì đừng bàn bạc gì nữa.

"
"Cái gì!"
Hai mươi hai vị Kim Đan đều sửng sốt.

Hắn quả thực chính là thổ phỉ mà!