Lúc này, trên lầu, một đám người vây tại ở chỗ bình luận ầm ĩ.
"Ngoan quá, trước nay chưa hề thấy bé cưng nào ngoan như vậy."
"Chị thật sự là có phúc lớn, không chỉ có anh rể là người chồng lợi hại như vậy, mà còn có ba bé cưng ngoan ngoãn hiểu chuyện mà lại hiếu thảo như vậy."
"Cũng không biết phu nhân tích đức mấy đời, đời này có thể hạnh phúc hạnh phúc như vậy."
".
.
."
Chỉ thấy bên trong đám người, Tần Liên Tâm ngồi ở một bên ghế, Bảo Bảo và Lạc Lạc ngồi xổm ở phía trước cô, mỗi người một bên vén tay áo lên lau chân cho cô, Đóa Đóa ở một bên nhìn rồi lấy khăn lau xoa chân.
"Mẹ nước có nóng quá không ạ?" Đóa Đóa dùng ngón tay nhỏ xuống thử nước ấm, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên hỏi.
"Không nóng, vừa ấm." Tần Liên Tâm cười tươi như hoa, trong lòng vô cùng ấm áp, chỉ cảm thấy vất vả mang thai mười hai tháng, lúc này đều trở thành những kỉ niệm ngọt ngào tươi đẹp.
Ngoan quá! Các bé cưng ngoan quá!
Khiến cô vừa vui vẻ, lại cảm động.
Thậm chí cô còn xúc động khi nghĩ về việc lại sinh ba nhóc nữa.
Bé cưng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lại sinh thêm, ai mà ngại chứ?
Rửa một hồi lâu, đến mức nước lạnh dần, Tần Liên Tâm vừa vui vẻ vừa đau lòng nói: "Bảo Bảo, Lạc Lạc, rất sạch rồi, không cần rửa nữa, nhanh đứng lên, ngồi xổm lâu sẽ choáng đầu đó."
"Vâng ạ mẹ."
Hai đứa con trai nhếch miệng cười một tiếng đứng lên.
Sau đó Đóa Đóa lau chân cho mẹ, vừa xoa vừa hát lên trên đời chỉ có mẹ tốt, bài hát khiến cho Tần Liên Tâm rơi nước mắt hạnh phúc.
"Cha, chúng con cũng giúp cha tắm một chút nhé?" Bảo Bảo hỏi.
Diệp Thiên vui mừng lắc đầu: "Lòng tốt của các bé cưng cha nhận, chỉ cần các con đối tốt với mẹ, yêu thương mẹ, cha sẽ rất vui vẻ."
"Cha yên tâm, chúng con nhất định sẽ đối tốt với mẹ." Các bé cưng kiên định nói.
Mà lúc này, dưới lầu.
Khách càng ngày càng nhiều, có người da vàng, lại người da trắng, có người da đen.
Đều là các trùm cao cấp từ các quốc gia, thậm chí còn có một số quốc gia quyền quý.
"Ngài Bill, ngài cũng tới a?"
"Đúng vậy, sinh nhật bé cưng nhà đại sư Diệp, tôi nhất định phải đến cổ động một chút, tiện cho các bé cưng chút quà sinh nhật."
"Hello, ngài Zari, ngài cũng đưa phu nhân tới rồi?"
"Ha ha, nghe nói các bé cưng của đại sư Diệp rất đáng yêu, đặc biệt là công chúa nhỏ của anh ta, thích dùng bảo thạch nuôi cá vàng, tôi cố ý mang theo một túi ngọc phương Tây tới cho bé con nuôi cá vàng."
".
.
."
Các kiểu âm thanh nói chuyện huyên huyên bất tuyệt, cực kỳ náo nhiệt..
"Trời ơi..!" Thật không ngờ anh rể không phát tấm thiệp mời nào mà vẫn có thể mới nhiều người quyền quý đẳng cấp nổi danh thế giới đến như vậy, anh rể thật có máu mặt mà!" Em vợ của Diệp Thiên liếc nhìn khách mời ở đây, hơi kinh ngạc sửng sốt.
"Đó là đương nhiên, anh rể của chúng ta lợi hại vậy mà, ai mà chẳng nể mặt anh rể đến bảy phần? Huống chi đây là cơ hội giao lưu tuyệt vời cho anh rể, người tới không chỉ cho anh rể nở mặt, mà còn tương đương với việc nhận một thẻ miễn chết, ngày nào nếu là không cẩn thận đắc tội đến anh rể, có thể nói đã từng đến tham gia sinh nhật của các bé cưng nhà anh rể, cho các bé cưng lễ vật, nói không chừng anh rể có thể tha cho bọn họ một mạng nữa." Tần Lâm Văn khoanh hai tay trước ngực, ngang ngược mạnh miệng nói.
"Anh Lâm Văn nói hình như có chút đạo lý đấy."
Nhóm em vợ Diệp Thiên nghe xong đều mỉm cười gật đầu.
"Đó là đương nhiên." Tần Lâm Văn đắc ý nói.
Sau đó, anh ta kìm nén không được, nhìn về phía khách đi tới đây, vẫy tay dùng tiếng Anh nói: "Hello, tôi là em vợ của đại sư Diệp, Tần Lâm Văn, thường xuyên gửi thư đến diễn đàn võ thuật quốc tế, rất nhiều người trong các vị hẳn là đều biết tôi, hoan nghênh các vị tới tham gia sinh nhật tập thể của các cháu ngoại tôi."
"Oa ồ! Mr Tần, rốt cục nhìn thấy anh, quá tốt rồi!"
"Mr Tần, tôi là Jerry, con trai ông trùm lớn thứ hai ở Dubai, tôi đã từng nhắn tin qua cho anh, muốn làm bạn tốt với anh."
"Tôi là Mario, cũng từng nhắn tin qua với Mr Tần, nghe nói đại sư Diệp có dự định lập môn phái, anh nhất định phải giúp tôi trở thành đệ tử của đại sư Diệp a."
".
.
."
Mấy vị thiếu gia đẳng cấp nước ngoài đều chạy về hướng Tần Lâm Văn, giống như gặp lãnh đạo.
"Ha ha!"
Tần Liên Tâm vui vẻ cười: "Tôi đều nhớ các vị mà."
"Thật quá vinh hạnh."
Một đám thiếu gia nước ngoài cười tươi như hoa.
"Ở đây nhiều người, chúng ta lặng lẽ làm quen chút không?" Tần Lâm Văn cười giảo trá hỏi.
"OK! OK!"
Bọn họ cũng đều biết ý của Tần Lâm Văn, tới lúc bọn họ nghe nói đại sư Diệp có dự định lập môn phái, cho nên sớm chuẩn bị lễ vật cửa sau cho dễ đi.
Thế là một đám người vây quanh Tần Lâm Văn đi ra ngoài đại sảnh.
"Thằng nhóc này, làm cái quỷ gì thế?" Tần Chí Thành đang chào hỏi khách, nhìn thấy dáng vẻ lén lén lút lút của Tần Lâm Văn, liền căn dặn đám người Hoắc Cảnh Long hỗ trợ chiêu đãi, lặng lẽ đi theo.
Không bao lâu, Tần Lâm Văn dẫn một đám thiếu gia đẳng cấp quốc tế đi vào một chỗ trong chòi nghỉ mát.
"Mr Tần, anh rể cậu thật sự muốn lập môn phái sao?" Jerry hỏi.
"Cái này tạm thời vẫn chưa thể xác định, một khi anh rể của tôi đã muốn thành lập môn phái, đầu tiên tôi sẽ thông báo các vị, đồng thời giúp các vị đi cửa sau, trở thành đệ tử của anh rể tôi." Tần Lâm Văn vỗ ngực nói.
"Vậy cảm tạ Mr Tần!"
Thiếu gia nước ngoài rất vui vẻ, nhao nhao đem lễ vật ra.
"Trong tấm thẻ ngân hàng Mỹ này có một triệu đô la Mỹ, mời Mr Tần vui vẻ nhận cho, ngày nào đó nếu tôi trở thành đệ tử của đại sư Diệp, sẽ lại bắn thêm vào trong tấm thẻ này một trăm triệu đô la Mỹ ."
"Trong thẻ này của tôi cũng có một triệu đô la Mỹ, mời Mr Tần nhận lấy."
"Đây là chìa khóa xe của xe Bugatti V Air bản limited, xe đã được sắp xếp vận chuyển bằng máy bay, hai ngày nữa sẽ đến, đến lúc đó Mr Tần đi ký nhận là được."
".
.
."
"Ha ha! Vậy ta không khách sáo nữa." Tần Liên Tâm cười không ngậm mồm vào được, đem đồ vật thu vào bên trong nhẫn không gian.
"Tên tiểu tử thúi này, thật sự là nó tạo phản rồi!" Tần Chí Thành nhìn với ánh mắt mãnh liệt, đang muốn qua đó đá cho Tần Lâm Văn một cái .
Kết quả là nghe Tần Lâm Văn nói: "Các vị muốn nhẫn không gian hay không? Một chiếc ban đầu là một trăm triệu đô la Mỹ, anh rể tôi đã chế tạo đặc biệt, không cần tu vi cũng có thể mở ra, tôi buộc anh rể của tôi làm, tổng cộng ba cái, tôi chuẩn bị bán đi hai cái."
Thiếu gia nước ngoài lập tức vui vẻ, có thể mang theo cả kho tàng bên mình, bảo bối tốt như vậy sao có thể không muốn?
"Tôi ra hai trăm triệu đô la Mỹ!"
"Tôi ra hai trăm năm mươi triệu đô la Mỹ!"
"Tôi ra ba trăm triệu đô la Mỹ!"
".
.
."
Nhìn giá liên tục tăng, Tần Lâm Văn vui như điên, chỉ cảm thấy có anh rể lợi hại, làm chút tiền tiêu vặt thật quá dễ dàng!
Anh ta thậm chí còn dự định để anh rể làm chút linh thạch và linh thảo linh dược, có phải vẫn có thể kiếm thêm một chút hời hay không?
Đúng lúc này, một tiếng quát to vang lên:
"Tần Lâm Văn! Mày thật là không có thuốc nào cứu được! Làm chuyện xấu hổ mất mặt như thế này! Mặt mũi nhà họ Tần chúng ta đều bị mày làm cho mất hết! Xem tao đánh chết mày hay không!"
"A! Ông, sao ông lại ở đây ạ?"
Tần Lâm Văn quá sợ hãi, lập tức nhanh chân bỏ chạy.
"Xem mày chạy chỗ nào!"
Tần Chí Thành hổn hển đuổi theo.
"Ui ông ơi! Đừng! Đừng mà ông ơi!”