“Ôi trời đất ơi! Ông già này rốt cuộc lai lịch như thế nào? Vậy mà với thực lực bình thường của Diệp Bắc Minh mà chỉ với một nhát kiếm đã có thể chém Phong Thần thành hai mảnh?”
“Không ngờ tới! Thật sự không thể ngờ tới! Phong Thần lại có thể bị chém chết như vậy được! Là do ông già này thật sự rất giỏi hay là do Phong Thần quá rác rưởi rồi?”
“Gặp quỷ rồi! Thật sự là gặp ác quỷ rồi! Trong số những kẻ theo đuổi Diệp Bắc Minh, nếu như tồn tại người tương đương thực lực với Diệp Bắc Minh, tại sao trước đây lại chưa từng xuất hiện chứ?”
Mười mấy tỉ người xem trực tiếp đều bị sốc không chấp nhận được.
“Làm sao có thể? Như này làm sao có thể chứ?”
Thái Dương Thần từ trên sô pha đột nhiên bật dậy, thần sắc hoảng sợ như chạm tới cái chết, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn đầy kinh ngạc và khó hiểu.
Khiếp sợ, rất nhiều thần sắc không thể tin được.
Quả thực không dám chấp nhận hiện thực rằng Phong Thần bị một nhát kiếm chém chết.
Phải biết là đã có ba trong số sáu phó giáo chủ chết trận, Lôi Thần bị nhốt ở Tây Hải, nếu Phong Thần cũng chết thì Thần giáo Thái Dương cũng chỉ còn mỗi thủy thần mà thôi, đây đúng là đả kích trí mạng với bọn họ.
“Chuyện này sao có thể cơ chứ? Cho dù là Diệp Bắc Minh, lúc giết Vũ Thần, cũng phải hao tốn rất nhiều sức lực mới có thể giết chết được Vũ Thần, Phong Thần thực lực cũng không thua kém gì Vũ Thần, làm sao có thể bị giết một cách nhẹ nhàng bởi một tu sĩ không rõ lai lịch như thế được cơ chứ?” Thủy Thầm với vẻ mặt khiếp sợ bị chấn động lẩm bẩm.
Thái Dương Thần vừa nghe thấy, thần sắc đột nhiên bị biến đổi vô cùng lớn, không kìm được thốt lên:
“Trừ phi, ông già này là sư phụ của Diệp Bắc Minh?”
Lời vừa nói ra, một sự im lặng chết chóc, Thủy Thần và các vị trưởng lão đều kinh ngạc không nói nên lời.
Diệp Bắc Minh đủ khủng bố rồi, sư phụ của hắn ta chẳng phải là càng khủng bố hơn sao?
Nếu như giết chết Thần giáo Thái Dương chỉ để báo thù cho Diệp Bắc Minh, chẳng phải Thần giáo Thái Dương sẽ bị hắn giẫm cho tới khi phẳng đất thì thôi sao?
Vào lúc này, đám người còn lại của Tiên Minh đều từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, nhưng ai ai cũng vẫn run rẩy không thôi,cả đám đều đưa ánh mắt ma mị như vừa gặp quỷ về phía Thiên Hà Kiếm Tiên
“Ông ông ông! sao lại lợi hại đến như vậy?” Một tu sĩ run lẩy bẩy hỏi.
“Hừ” Thiên Hà Kiếm Tiên hừ một tiếng nói: “Bây giờ mới biết tôi lợi hại có phải là quá muộn rồi không?”
Ông ta không phải giả vờ giỏi, mà là thật sự rất giỏi.
Ở Côn Luân Hư, ngoại trừ mười mấy vị Nguyên Anh Chân Quân ra, trong số mấy trăm tỉ dân cư, thực lực của Thiên Hà Kiếm Tiên hắn xếp thứ 36, nói chính mình rất lợi hại quả thực không sai dù chỉ một chút.
Trên thực tế, nếu như không có Huyền Thiên Chiến Giáp thêm vào, quả thực Diệp Bắc Minh không phải là đối thủ của Thiên Hà Kiếm Tiên, đây cũng chính là lý do khiến Thiên Hà Kiếm Tiên có thể giết Phong Thần một cách rất nhẹ nhàng.
Đùa chút thôi, Thiên Hà Kiếm Tiên chính là hạ phẩm của tu sĩ Kim Đan Điên Phong, giáo đình XX cấp đặc cường giả mới có tư cách cùng ông ta đánh một trận, siêu cường giả cấp SS ông ta cũng không bỏ trong tầm mắt.
Dễ dàng tầm thường giống như giết gà vậy.
Nhưng Thiên Hà Kiếm Tiên cũng rất tức giận, ông ta tới thế gian du tuần, cố ý giấu kín khí trường, chính là sợ khí trường quá cao, người phàm trên thế gian mỗi khi đi qua người ông ta đều sẽ bị toát mồ lạnh.
Kết quả giấu đi khí trường lại bị một đám chó bị mù bôi nhọ, ông ta há có thể không tức giận hay sao?
Cho nên ông ta quyết định, giết toàn bộ những người còn sót lại của Tiên Minh, để bọn họ biết rằng, mắt chó xem thường người khác sẽ phải trải giá như thế nào.
Thế cho nên, thanh kiếm trong tay ông ta, đã chầm chậm được nâng lên.
“Mau chạy đi! Đây còn đáng sợ hơn sự tồn tại của Diệp Bắc Minh!”
Thiên Hà Kiếm Tiên nâng kiếm, một vị tu sĩ hoảng sợ hét lên.
“Một đám kiến con, dưới mắt nhìn của bổn tiên, các người một người cũng đừng hòng thoát được!”
Lời vừa dứt, Thiên Hà Kiếm Tiên đưa kiếm chém một nhát.
Chém rồi!
Chỉ nhìn thấy một tia sáng màu xanh lam xé toạc khoảng không, như thể một chiếc liềm khổng lồ đột ngột bắn ra.
“Ôi mẹ ơi!"
Đám người sót lại của Tiên Minh bị dọa cho không còn chút can đảm nào, tứ phương chạy loạn, chỉ một nửa trong số đám người đó trốn được đòn trí mạng này, một nửa tu sĩ còn lại đã bị giết bởi chiêu này, hoặc đứt eo, hoặc đứt đầu.
“Trốn! Mau trốn đi!”
Có tu sĩ may mắn tránh khỏi lập tức lấy độn phù ra hét lên một tiếng.
Rất nhanh, những tu sĩ may mắn khác cũng dồn dập móc độn phù ra.
“Vậy mà còn có cả độn phù?”
Thiên Hà kiếm tiên chau mày, lập tức phóng ra chiêu thức mưa kiếm đầy trời, ngoại trừ hai ba tu sĩ có tốc độ nhanh kịp thời độn thổ chạy thoát, thì những tu sĩ còn lại đều chết dưới mưa kiếm.
Đoàn quân hùng mạnh trải dài cứ thế liền bị một chiêu của Thiên Hà kiếm tiên đánh bại, thương vong thảm trọng.
Cực kỳ chấn động!
“Trời ạ! Ông già này là sư phụ của Diệp Bắc Minh hả, sao còn đỉnh hơn, khủng bố hơn cả Diệp Bắc Minh vậy?” Có khán giả đang xem trực tiếp kinh ngạc thốt lên.
“Tốt quá rồi! Cuối cùng nhà họ Tần cũng giải quyết được nguy cơ lần này, còn cho đối thủ một đả kích chí mạng, có cao thủ thế này bảo vệ thì sẽ chẳng có ai dám chọc vào nhà họ Tần nữa!” Có người ủng hộ Diệp Bắc Minh cực kỳ vui mừng.
“Sao tự dưng lại chui ra cao thủ lợi hại như vậy? Nếu ông ta đi đánh Thần giáo Thái Dương, thì Thái Dương Thần vĩ đại có thể đánh thắng ông ta không?” Có người ủng hộ Thần giáo Thái Dương u buồn nói.
Có người vui có người sầu, mà sầu nhất, không ai hơn được đám người Tô Nguyên An và Trần Chính Nam.
“Tiêu rồi tiêu rồi! Tiên Minh một lần nữa bị đánh bại, Thần giáo Thái Dương lại chết thêm một phó giáo.
Đã không còn năng lực có thể đứng cân bằng với thế lực của Trần Bắc Minh nữa, không thể quay lại được rồi, tôi vĩnh viễn cũng không thể quay lại Trung Nguyên được nữa rồi.
” Tô Nguyên An vô lực ngồi liệt ra đất, lúc đến có bao nhiêu vui vẻ thì bây giờ liền có bấy nhiêu cảm giác thất vọng, sụp đổ.
Ông ta vốn muốn chờ cho Phong Thần và đám tàn dư của Tiên Minh công phá nhà họ Tần, giết sạch hết đám cao thủ cấp cao của Huyền Đỉnh Tông, Huyền Kiếm Tông, Huyền Tiêu Tông, đến lúc đó bọn họ liền có thể thoải mái mà đi giành địa bàn.
Nhưng có thế nào cũng không ngờ được, nhà họ Tần vậy mà lại còn che giấu một cao thủ lợi hại đến vậy.
“Mau đi thôi, còn không đi, bị người ta phát hiện ra thì chúng ta đều sẽ phải chết không có chỗ chôn!” Trần Chính Nam xách Tô Nguyên An lên, kêu đoàn người nhanh chóng chui vào rừng bỏ chạy.
Hôm sau, giữa trưa giờ Hoa Kỳ, Thiên Hà kiếm tiên cứ thế thần không biết quỷ không hay mà đi đến Thần giáo Thái Dương.
Chỉ là, bên trong Thần giáo Thái Dương hoàn toàn trống rỗng, Thái Dương Thần đã sớm nghĩ tới sẽ bị trả thù nên đã bảo giáo đồ di tản hết trước, còn bản thân thì tự tìm một nơi rồi ẩn núp.
Thiên Hà kiếm tiên không còn cách nào.
Chỉ có thể phá hủy Thần giáo Thái Dương thành một đống phế tích, ngay cả căn cứ ngầm cũng bị ông ấy khoét ra.
Khi tin tức này truyền tới, lại một lần nữa gây nên chấn động mãnh liệt!
“Chắc chắn ông già đó chính là sư phụ của Diệp Bắc Minh rồi, ngay cả Thái Dương Thần cũng bị dọa cho chạy trốn, xem ra thời thế của Thần giáo Thái Dương đã qua, thế lực của Diệp Bắc Minh có sư phụ anh bảo vệ, bọn họ muốn nghịch thiên mà quật khởi rồi!”
“Thái Dương Thần cũng tệ quá đi, cứ thế liền bị dọa cho tiểu trong quần rồi?”
“Sư phụ của Diệp Bắc Minh đỉnh thiệt! Có ông ấy ở đó, sau này còn ai dám chọc vào nhà họ Tần nữa chứ?”
Lại hai ngày nữa trôi qua.
Những người ngưỡng mộ Diệp Thiên đã vì anh tổ chức một buổi tang lễ chôn đồ vật tràn đầy hoành tráng, tang lễ này có số người tham gia vượt trên trăm ngàn người, có rất nhiều fan của anh đều tự phát đến tiễn anh đoạn đường cuối.
Để tưởng niệm Diệp Thiên, ngày đó tất cả nhà đài lớn trên thế giới đều điều chỉnh thành màu trắng đen, tất cả những nơi vui chơi đều ngừng kinh doanh một ngày, có thể nói đây là một buổi tang lễ do toàn thế giới đưa tang.
“Mẹ, mẹ, ăn chút cơm đi.
”
Tang lễ kết thúc, Đóa Đóa bê bát cơm, Bảo Bảo bê hai đĩa đồ ăn, Lạc Lạc bê một bát canh, cả ba đi đến trước mặt Trần Liên Tâm đang ngồi ngơ ngác trên sô pha, sau đó đem tất cả cơm canh đều đặt lên bàn trà, cùng nhau an ủi mẹ.
“Mẹ, nếu mẹ không ăn cơm thì Đóa Đóa cũng sẽ không ăn cơm.
” Cô bé đỏ mắt vùi đầu vào lòng mẹ.
“Mẹ, cha đi rồi, nếu mẹ không ăn cơm mà bị bệnh thì con cùng Lạc Lạc và Đóa Đóa phải làm sao đây?” Bảo Bảo ôm cánh tay mẹ, lau nước mắt nói.
“Đúng đó mẹ, chúng con đã không còn cha rồi, chúng con không thể không còn mẹ nữa, mẹ ăn chút gì đi được không, con cùng anh và Đóa Đóa không muốn trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ.
” Lạc Lạc cũng lau nước mắt.
Lúc này đây, cho dù Trần Liên Tâm có không muốn sống tới mức nào thì cô cũng sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ ba đứa trẻ ngoan ngoãn này, cô ôm ba đứa bé vào lòng khóc lớn lên.
“Mẹ ăn, mẹ sẽ không để Bảo Bảo, Lạc Lạc và Đóa Đóa trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ.
”
Nói xong cô liền lau đôi mắt đã sưng húp, hít sâu một hơi, dùng đôi tay đã đói tới phát run của mình cầm đũa lên.
“Mẹ, Đóa Đóa đút mẹ ăn.
” Cô bé giành lấy đôi đũa từ trong tay mẹ, gắp một đũa cơm đưa đến bên miệng mẹ mình.
Trần Liên Tâm lại rơi nước mắt, run rẩy hé đôi môi trắng bệch ra ăn đũa cơm do Đóa Đóa gắp.
“Đóa Đóa, em gắp đồ ăn cho mẹ đi.
” Bảo Bảo bê hai đĩa đồ ăn lên.
Đóa Đóa đáp vâng, sau đó kẹp đồ ăn cho mẹ ăn.
“Mẹ ăn canh đi.
” Lạc Lạc một tay bê bát canh, một tay cầm thìa múc canh cho mẹ ăn.
Rất nhiều người thấy cảnh này đều không kìm được nước mắt, chỉ cảm thấy ba đứa trẻ này thật sự quá ngoan.
Nửa tiếng sau, dưới sự phối hợp của ba đứa trẻ, Trần Liên Tâm nuốt nước mắt ăn hết một bữa cơm.
Ba đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao cô có thể nhẫn tâm vứt bỏ mặc kệ chúng nó mà đi theo Diệp Thiên được?
Vậy nên, vì ba đứa bé, cô bắt buộc phải phấn chấn lên, cô sẽ cho chúng nó tất cả tình yêu của mình.
Không bao lâu, Thiên Hà kiếm tiên đã đi đến trước mặt Trần Liên Tâm nói: “Phu nhân, tôi cũng nên về Côn Luân Hư rồi, trước khi đi tôi muốn nói với cô một chuyện.
”
“Kiếm tiên cứ nói.
” Trần Kiếm Tâm cúi người, biểu thị tôn kính đối với Thiên Hà kiếm tiên.
Thiên Hà kiếm tiên gật đầu, sờ cái đầu dưa của Đóa Đóa, nói với Trần Liên Tâm: “Đóa Đóa cực kỳ có linh tính, là một hạt giống tốt để tu luyện tiên đạo, có thể để tôi đưa nó về Côn Luân Hư chuyên tâm truyền thụ tiên đạo pháp môn cho nó không?”