**********
Hoàng Đức Trí vừa mới nói xong, rầm một tiếng, mấy chục tu sĩ đều rơi xuống đất, vẫn bao vây Diệp Thiên vào giữa.
Hai ông cháu Tô Thiên Sách ở đây, Huyền Minh Tông bị thiêu hủy đều trông cậy vào nhà họ Tô tu sửa, cho nên Huyền Minh Tông sẽ không mặc kệ sống chết của hai ông cháu, nếu không nhiều tu sĩ cùng ra tay như vậy, chỉ trong nháy mắt có thể đánh nổ hai ông cháu biến đến tro cốt cũng không tìm thấy được.
“Hoàng tông chủ, Phù Vương, cuối cùng hai người cũng tới rồi, tôi còn tưởng không gặp được hai người nữa.” Tô Thiên Sách kéo Tô Quốc Bảo nhoáng lên một cái đi tới trước mặt Hoàng Đức Trí, cảm động tới mức rơi nước mắt.
Hai ông cháu biết, lúc này xem như nhặt về một mạng rồi.
“Thiên Sách, hai ông cháu trốn xa một chút quan sát, tránh ảnh hưởng chúng tôi ra tay.” Hoàng Đức Trí lạnh nhạt xua tay.
“Dạ dạ dạ!”
Tô Thiên Sách liên tục gật đầu, kéo Tô Quốc Bảo ra khỏi vòng vây.
“Diệp Bắc Minh! Lúc này xem mày chết thế nào?” Ra khỏi vòng vây, Tô Quốc Bảo còn không quên hung dữ gào lên với Diệp Thiên, sau đó phẫn nộ rời đi.
Diệp Thiên không vội đi giết hai ông cháu bọn họ, để hai ông cháu điên cuồng thêm một lúc cũng không muộn.
“Mấy người còn lại cũng trốn xa một chút, đánh chết không chịu trách nhiệm!” Hoàng Đức Trí lại quát một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Linh, Trương Nhược Vũ, Hứa Minh Ngọc ở trong vòng vây, đều run rẩy rời khỏi, nhanh chân chạy như điên về phía xa.
Rất nhanh, trong vòng vây chỉ còn cha con Diệp Thiên và Vân Tịch Diễm.
Trên quảng trường rộng như vậy, cũng chỉ còn đám Hoàng Đức Trí và đám Diệp Thiên, những người khác sợ gặp tao ương đều rời khỏi quảng trường, chạy trốn ra xa quan sát chiến đấu.
Ngay cả trực thăng phụ trách quay trực tiếp cũng không dám cách quá gần, bay ra xa cây số mới dám tiến hành quay trực tiếp.
May mà thiết bị tiên tiến, tuy không thấy rõ người trông thế nào, nhưng không ảnh hưởng tới hình ảnh của cuộc đại chiến.
Trong lúc này, cả thế giới đều vì chuyện này mà yên tĩnh, chờ mong đại chiến bắt đầu.
Chỉ có người nhà họ Tần tràn ngập lo lắng, đặc biệt là Tần Liên Tâm, thông qua trực tiếp biết được cha con Diệp Thiên bị mấy chục tu sĩ cấp cao vây quanh, cô vô cùng lo lắng cho Diệp Thiên và Đóa Đóa, thậm chí còn hơi hối hận đã để Diệp Thiên đưa Đóa Đóa đi.
Bởi vì cô cho rằng, cô nhóc sẽ ảnh hưởng tới phát huy của Diệp Thiên.
Nhưng mà cô lo lắng thừa rồi, có cô nhóc ở đây, Diệp Thiên sẽ phát huy càng tốt hơn.
Thứ nhất, hắn sẽ cho con gái thấy hình tượng người cha vô cùng lợi hại.
Thứ hai, anh phải đưa con gái trở về an toàn không phải sao?
“Bạch Hổ, hiện nguyên hình đi.” Lúc này Diệp Thiên mở miệng nói.
“Gào!”
Bạch Hổ nhảy từ trong lòng cô nhóc xuống đất, lập tức hiện ra nguyên hình uy vũ cao hơn một mét, dài hai mét.
“Đây là Bạch Hổ thần thú thời thượng cổ sao?”
Đám tu sĩ thấy Bạch Hổ hiện nguyên hình, trên gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đặc biệt là Hoàng Đức Trí và Phù Vương, ba năm trước bọn họ từng gặp con mèo này, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ tới lúc này là một con thần thú Bạch Hổ.
“Đóa Đóa, con cưỡi trên lưng Bạch Hổ, đi sang một bên xem cha đánh người xấu có được không?” Diệp Thiên sờ đầu Đóa Đóa hỏi.
“Dạ, cha cố lên.” Cô nhóc cười hì hì nói với Diệp Thiên.
“Ngoan lắm.” Diệp Thiên hôn lên gương mặt mũm mĩm của cô nhóc một cái, đặt cô nhóc lên lưng hổ.
Bởi vì từ lúc cô nhóc biết đi, mỗi ngày cô nhóc đều cưỡi Bạch Hổ chơi, cho nên vừa lên lưng hổ, cô bé lập tức nắm lấy sợi dây đỏ trên cổ Bạch Hổ, như vậy sẽ không ngã xuống khỏi lưng hổ.
“Cô cũng ngồi lên đi.” Diệp Thiên nói với Vân Tịch Diễm.
Vân Tịch Diễm vội vàng gật đầu, sau đó ngồi trên lưng hổ, ôm lấy Đóa Đóa cùng nắm sợi dây đỏ kia.
“Chị, Đóa Đóa dẫn chị cưỡi Bạch Hổ, chơi rất vui nha.” Cô nhóc nói xong, khẽ quát một tiếng điều khiển, Bạch Hổ lập tức bay lên trời, đạp không chạy như điên.
“Trông chừng hai ông cháu nhà họ Tô, đừng để bọn họ chạy thoát.” Diệp Thiên dùng thần thức truyền tín hiệu cho Bạch Hổ.
“Dạ, chủ nhân.” Bạch Hổ dùng thần thức đáp lại Diệp Thiên.
Mà Bạch Hổ vừa bay lên, cả thế giới lập tức sôi trào rồi.
“Trời ạ! Vậy mà còn có hổ bay! Hôm nay xem như mở mang tầm mắt rồi!”
“Đó không phải là con mèo sủng vật của con gái đại sư Diệp sao, sao lại biến thành hổ rồi? Còn biết bay nữa chứ? Quá thần kỳ rồi!”
“Diệp Bắc Minh đúng là thần, nuôi hổ đều đã biết bay.
Nếu lần này Diệp Bắc Minh có thể đánh thắng Tiên Minh, tôi làm chó của anh ta, có phải tôi cũng sẽ bay được không?”
Đặc biệt là Trương Nhược Vũ và Hứa Minh Ngọc, nhìn thấy Bạch Hổ bay lên cao, con mắt bọn họ suýt lồi ra.
“Má ơi! Hóa ra đó thật sự là một con hổ trắng, mèo trắng chỉ là ngụy trang mà thôi!” Trương Nhược Vũ run rẩy không thôi, trong đôi mắt đều là giật mình.
“Bây giờ biết sợ rồi à?” Hứa Minh Ngọc trừng Trương Nhược Vũ một cái: “Ai bảo cô không biết giữ miệng, dám mắng đại sư Diệp là dế nhũi, may mà đại sư Diệp không so đo với cô, nếu không Trương Tinh Húc là vết xe đổ của cô.”
Trương Nhược Vũ: “...”
Nghĩ lại cảnh tượng ở cửa khách sạn, cô ta không khỏi sợ run, nghĩ thầm rằng nếu khi ấy đại sư Diệp nói rõ thân phận, hoặc bảo Bạch Hổ hiện nguyên hình, chắc chắn có thể dọa ngất mình.
“Hừ, vậy thì thế nào, có thể đánh ra khỏi vòng vây của Tiên Minh thì hãy nói.” Cô ta âm thầm hừ lạnh trong lòng.
Đúng lúc này, Phù Vương hừ lạnh nói: “Không được tôi cho phép đã muốn để con gái cậu chạy, Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ hay quá nhỉ!”
Sau khi dứt lời, Phù Vương nhanh chóng ném một phù văn ra, chỉ Bạch Hổ đang đạp không đi xa.
“Bùm!”
Phù văn lập tức nổ tung, hóa thành tia điện ánh sáng ngọc thô cỡ cánh tay, lấy thế sấm vang chớp giật bắn nhanh về phía Bạch Hổ.
“Trời ạ!”
Cho dù là người có mặt ở hiện trường hay người đang xem trực tiếp, thấy cảnh tượng này đều kinh hãi che miệng.
Thử nghĩ nếu Bạch Hổ bị tia sét này đánh trúng, sẽ rơi từ trên cao mấy trăm mét xuống, có phải sẽ ngã chết con gái Diệp Bắc Minh hay không.
“Phá cho tôi!”
Lúc này Diệp Thiên búng ngón tay, hắn không sợ tia sét này có thể đánh rơi Bạch Hổ, bởi vì trên người Đóa Đóa có Huyền Thiên Chiến Giáp, hắn đã kích hoạt chức năng phòng ngự, không chỉ bảo vệ Đóa Đóa, còn có thể bảo vệ Vân Tịch Diễm và Bạch Hổ.
Nhưng hắn lo lắng tia sét đánh về phía Bạch Hổ, gây ra động tĩnh sẽ dọa Đóa Đóa, cho nên hắn muốn phá tia sét này trước khi tia sét đánh trúng Bạch Hổ.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện *tại ТгuуeлАPР.cом
Vù!
Theo Diệp Thiên búng ngón tay, một tiếng rít gào phá không khí truyền đến.
Chỉ thấy tia sáng màu vàng kim bắn ra ngoài với tốc độ nhanh hơn vận tốc ánh sáng, ngay cả mắt thường đều không bắt giữ được.
Chỉ không phẩy một giây, tia sáng vàng đã đánh trúng tia sét.
Bùm!
Tia sét bùng nổ khi cách Bạch Hổ xa trăm mét, hóa thành hoa điện xán lạn.
Thấy thế, rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặc biệt là người nhà họ Tần và nhà họ Diệp ngồi trước màn hình lớn quan sát, đều vươn tay vỗ ngực, chỉ cảm thấy nguy hiểm thật.
“Chó già, dám ra tay với con gái của tôi, ông đúng là tội đáng chết vạn lần!”
Vẻ mặt Diệp Thiên thay đổi, một tay vươn ra, Long Ngâm Kiếm lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai rơi vào tay hắn, sau đó hắn thôi động tiên pháp, Long Ngâm Kiếm tăng lên gấp trăm lần.
Một giây sau, một kiếm của hắn quét ngang về phía Phù Vương.
“Nhãi ranh không biết tự lượng sức mình!”
Phù Vương hừ lạnh khinh thường, nhanh chóng đánh ra một phù văn.
Chỉ trong nháy mắt, hóa thành gió lốc lớn cuồng bạo, một vùng đen xì cuốn về phía Diệp Thiên, những nơi đi qua cát bay đá chạy, giống như máy đào đất cỡ lớn đang hoành hành, đào đất ba trượng, khiến người ta cảm thấy như sắp xé nát Diệp Thiên.
Khủng bố như vậy!
“Ôi mẹ ơi! Thật là đáng sợ! Quả nhiên Phù Vương không hổ là cao thủ cấp bậc hủy tỉnh!”
Chỉ cần là người thấy cảnh tượng này đều không ngừng run lẩy bẩy, bản lĩnh có tỉnh hủy diệt này, trong vòng một tiếng đủ phá hủy cả một tỉnh thành phế tích.
“Hừ! Mười chữ này tao tặng cho mày càng thích hợp hơn!”
Đối mặt với gió lốc lớn khủng bố đánh úp lại, Diệp Thiên rất bình tĩnh, cự kiếm trong tay quét ngang qua gió lốc lớn, cắt qua giữa như cắt đậu phụ.
Rút đao đoạn thủy!
Vô cùng sắc bén!
“Không hay rồi! Mau tránh ra!”
Thấy gió lốc lớn bị chém đứt, mũi kiếm quét ngang mà đến, gương mặt Phù Vương lập tức thay đổi, kêu lớn một tiếng, nhanh chóng nhảy lên cao trăm mét.
Những người khác thấy thế cũng nhảy lên cao.
Nhưng vẫn có hai tu sĩ cấp trưởng lão khác vì không kịp né tránh, bị cự kiếm đánh trúng, bị chém qua éo mà chết.
“Cùng ra tay!”
Hoàng Đức Trí lên cao hơn trăm mét kêu to một tiếng, dẫn đầu ngưng tụ ra quả cầu năng lượng màu vàng kim, đánh về phía Diệp Thiên.
Tu sĩ khác cũng nhao nhao tụ ra năng lượng đánh xuống.
Bùm bùm bùm!
Chỉ trong nháy mắt, quảng trường giống như bị không kích, đất đá bắn tung tóe, tuy không có khói thuốc súng, cũng không có mây hình nấm, nhưng lực phá hoại không kém vũ khí hạt nhân, đánh bề mặt quả đất ra một cái hố sâu đường kính trăm mét, chiều sâu cũng trăm mét.
Mà Diệp Thiên thì biến mất không thấy tăm hơi.
Khiến hàng trăm nghìn người quan sát chiến đấu kinh ngạc đến mức ngây người!
Kinh ngạc đến mức ngây người còn có hơn tỷ người đang xem trực tiếp!
“Ha ha! Diệp Bắc Minh! Không nghĩ tới mày không chịu nổi một kích như vậy! Nhanh như thế đã bị đánh chết! Mày cũng thường thôi! Ha ha ha!”
Đám Phù Vương thấy Diệp Thiên biến mất, tiếng cười lập tức vang vọng trời đất.
Mà cả thế giới cũng vì chuyện này mà bùng nổ!.