Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 377: Một Chiêu Rút Củi Dưới Đáy Nồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Diệp Thiên vốn muốn khiến mấy người nhà họ Tô nổ mạnh, cho cha con Tô Nguyên An chút uy hiếp, khiến cha con này hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng tuyệt đối không ngờ, trên người Tô Tuấn Hào không chảy huyết mạch nhà họ Tô, mà là huyết mạch của người khác, chuyện này nói lên cha của Tô Tuấn Hào bị cắm sừng, còn nuôi con của người khác hai mươi mấy năm.

“Không! Mày nói linh tinh! Sao tao có thể là con hoang được?” Tô Tuấn Hào thực sự không thể tin lời Diệp Thiên nói, anh ta vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo mình là con cháu nhà họ Tô, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thực này.

“Nếu anh không phải con hoang, người nhà họ Tô đã bắt đầu nổ mạnh, có lẽ anh biết tôi có thể cách ngàn dặm diệt tam tộc.” Diệp Thiên cười nhạo nói.

“Không sai!” Giang Lập Thành nhảy ra nói: “Đại sư Diệp thật sự có bản lĩnh khủng bố đó, gia tộc Miyazaki ở Hokkaido là ví dụ tốt nhất.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói gia tộc Miyazaki cùng với thân thích bốc hơi khỏi nhân gian chỉ trong vòng một đêm, nghe nói do đại sư Diệp gây ra.”
“Tôi cũng nghe nói, đại sư Diệp thật sự có bản lĩnh có thể khiến một gia tộc biến mất trong một đêm!”
“Đại sư Diệp nói anh ta là con hoang, vậy anh ta chắc chắn là con hoang rồi.

Nếu không chỉ dựa vào lúc trước Tô Nguyên An gửi video clip khiêu khích đại sư Diệp, còn chiếm sản nghiệp nhà họ Diệp, đại sư Diệp tuyệt đối có thể cách không khiến nhà họ Tô biến mất”
Người vây xem nhao nhao nói, đều dùng ý cười trêu tức nhìn Tô Tuấn Hào.

“Sao có thể có chuyện này? Sao mình có thể là con hoang? Tôi không tin! Tôi không tin!”
Tô Tuấn Hào sắp điên rồi, đây quả thực là sỉ nhục và đả kích đối với anh ta.

“Cha anh là người tập võ, có đôi khi vì đột phá cảnh giới võ đạo, bế quan một lần ba ngày ba đêm không ăn không uống, ba ngày sau ăn cơm no sẽ tiếp tục bế quan, mãi đến khi đột phá mới thôi.

Mẹ anh chắc chắn là cắm sừng cha anh vào thời gian đó.” Đường Nhã Dao đã đi tới cười nói.

"Có đạo lý." Diệp Thiên và rất nhiều người đều gật đầu bày tỏ đồng ý.


“Con mẹ nó cô đừng có mà nói linh tinh!”
Tô Tuấn Hào mở miệng mắng: “Vậy cha cô cũng là võ sĩ, cha cô xấu như thế, cô xinh đẹp như vậy, cô chắc chắn cũng là con hoang!”
“Anh...!Đường Nhã Dao bị sặc, đồng thời cũng hoài nghi có khả năng này hay không, không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên.

Giống như biết được suy nghĩ trong lòng Đường Nhã Dao, Diệp Thiên cười nói: “Tôi dùng máu ông nội cô ấy tìm được tung tích của cô ấy, cô ấy là huyết mạch của nhà họ Đường không sai rồi.”
Đường Nhã Dao nghe thấy thế, lập tức thở phào một hơi.

Kết quả câu nói kế tiếp của Tô Tuấn Hào, khiến cô ấy tức tới mức sắp nổ mạnh rồi.

“Vậy cũng không loại trừ khả năng là do ông nội cô ta sinh ra.”
“Con mẹ nó!”
Đường Nhã Dao lập tức không để ý tới hình tượng, trực tiếp chửi bậy một câu, hành hung Tô Tuấn Hào một trận.

Vũ Thiên Linh thấy thế, cũng chạy tới hành hung Tô Tuấn Hào với Đường Nhã Dao.

Cuối cùng dưới phát tiết của hai cô gái xinh đẹp, đánh chết tươi Tô Tuấn Hào.

Người vây xem không ngừng vỗ tay khen hay, chỉ cảm thấy xả giận!
“Ai da! Xiên nướng cháy rồi!” Ngửi được mùi khét, Vũ Thiên Linh lập tức chạy tới, quả nhiên thấy tất cả xiên nướng đều bị cháy.

Sau đó cô ấy làm lại lần nữa, Đường Nhã Dao thì thu dọn bàn cho Diệp Thiên.


Không lâu sau, trên bàn đầy xiên nướng, Diệp Thiên gọi Vũ Thiên Linh và Đường Nhã Dao cùng ăn.

“Đại sư Diệp, ông nội của tôi và ông nội Thiên Linh trở lại không?” Đường Nhã Dao nướng xiên nướng hỏi.

Diệp Thiên vừa ăn vừa gật đầu: “Đều trở lại rồi, may mà về kịp, nếu không thì cha mẹ và tộc nhân của các cô đều bị hai tên ngốc khác giết rồi.” "Há?"
Đường Nhã Dao và Vũ Thiên Linh giật mình liếc nhau một cái, nói ra cùng lúc: “Là Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy sao?”
“Ừm, bọn họ sợ tôi vào thủ đô trả thù, muốn giết hết người của bốn gia tộc lớn, may mà bọn họ không thực hiện được.” Diệp Thiên nói.

Phù!
Bỗng nhiên hai người thả lỏng, trong lòng không còn sợ hãi nữa, vội vàng cúi đầu cảm ơn Diệp Thiên.

Diệp Thiên xua tay nói: “Không cần cảm ơn tôi, phải cảm ơn Giang tổng quản, nếu không phải ông ấy báo tin và kéo dài thời gian, tôi đã không tới kịp rồi.”
Giang Lập Thành nghe thấy thế, lập tức chạy tới cười ha ha nói: “Đó là chuyện thuộc bổn phận của ông nội tôi, không đáng nhắc tới.”
Anh ta còn đang định làm thân, nói chuyện với đại sư Diệp thần tượng của anh ta.

Quả nhiên Diệp Thiên không khiến anh ta thất vọng, vô cùng bình dị gần gũi vẫy tay: "Hóa ra là cháu nội của ông Giang, ngồi xuống cùng uống vài chén đi."
“Cảm ơn đại sư Diệp!”
Giang Lập Thành vui mừng, vội vàng rót rượu cho Diệp Thiên, sau đó mời hắn uống rượu, lúc này mới dám ngồi xuống ăn thịt xiên với Diệp Thiên.

“Đúng rồi đại sư Diệp, chị Liên Tâm cũng bình an vô sự trở về đúng không?” Vũ Thiên Linh hỏi.

“Trở lại rồi.” Diệp Thiên cười gật đầu.


Đường Nhã Dao lại hỏi: “Khi chị Liên Tâm bị bắt đã mang thai, cục cưng sinh ra chưa?”
Diệp Thiên không nói gì, cầm lấy điện thoại ra mở video, tìm video em vợ Tần Lạc Vũ quay, mở ra rồi ném điện thoại lên bàn.

Vũ Thiên Linh và Đường Nhã Dao vừa nhìn, thấy ba đứa bé vô cùng đáng yêu chơi đùa với mèo trên cỏ, lập tức kêu lên.

“Trời ạ! Ba đứa bé Cát Tường đang hot mấy ngày nay, là con của đại sư Diệp và chị Liên Tâm sao?”
“Cái gì?"
Mọi người xung quanh không bình tĩnh nổi.

“Ba đứa bé được hơn năm mươi triệu lượt thích, hơn một triệu bình luận là con của đại sư Diệp sao?”
“Trời ạ! Nếu đúng là như vậy, vậy ba đứa bé của đại sư Diệp cũng quá đáng yêu!
“Tôi đang nói ai có thể sinh ra ba đứa bé đẹp còn đáng yêu như vậy, hóa ra là đại sư Diệp!”
Nghe thấy mọi người đều đang khen ngợi ba bé cưng nhà mình, trên gương mặt Diệp Thiên tràn ngập vui sướng, khoe khoang nói: “Mới hai tuổi rưỡi nhưng rất lợi hại, nói sõi rồi, chạy còn nhanh hơn con thỏ, chạy một kilomet cũng không thở dốc.”
"Ha ha!"
Chọc mọi người cười ha ha.

Nửa tiếng sau, nhà họ Tô ở Trung Nguyên.

“Mẹ nó, Diệp Bắc Minh không khỏi quá càn rỡ, nhanh như vậy đã chạy tới Long Vân, còn giết hại Tuấn Hào và Lâm chấp sự cùng với mười đệ tử tinh anh của Huyền Minh Tông, quả thực là không để Huyền Minh Tông vào mắt”
Tô Nguyên An nhận được tin xong, tức tới mức nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi.

“Rầm!”
Tô Thiên Sách lại càng vỗ mạnh bàn, giận không kiềm chế được nói: "Cộng Thêm Tuấn Hào nữa, Diệp Bắc Minh đã giết hại hai đứa cháu nội của cha, không thể chịu được nữa, cha và Diệp Bắc Minh không đội trời chung!” “Nguyên An!”
“Cha! Mời nói!”
“Đến Huyền Minh Tông, đến trước mặt tông chủ châm ngòi thổi gió đi.”
"Dạ! Cha."

Lại qua nửa tiếng, Tô Nguyễn An đi tới tổng đàn của Huyền Minh Tông.

“Nguyên An, đêm khuya tới chơi, vội vàng gặp tôi là có chuyện gì quan trọng sao?” Tông chủ Hoàng Đức Trí hỏi.

Tô Nguyên An cung kính nói: “Là như vầy tông chủ, một tiếng trước, Diệp Bắc Minh chạy tới Long Vân, còn giết Tô Tuấn Hào cùng với chấp sự và mười đệ tử tinh anh của Huyền Minh Tông, nhất là chấp sự và mười đệ tử của quý tông chết vô cùng thảm, tất cả đều không còn thi thể, hành động này khiến người ta giận sôi”
“Cái gì?”
Hoàng Đức Trí nghe xong đứng bật dậy, khó có thể tin nói: “Diệp Bắc Minh đã bắt đầu giết hại chấp sự và đệ tử của tông môn tôi rồi sao?”
"Báo cáo tông chủ, những lời tôi nói đều là thật.

“Đáng giận! Quá đáng giận rồi!” Hoàng Đức Trí tức tới mức giận sôi lên: “Ba năm trước cậu ta giết tam trưởng lão và tứ trưởng lão của tông môn tôi, tôi niệm tình cậu ta còn có giá trị lợi dụng, vẫn luôn nhẫn nhịn.

Vậy mà bây giờ cậu ta dám làm càn đến mức giết hại chấp sự và đệ tử của tông môn tôi, quả thực là không để Huyền Minh Tông vào mắt, quả thực là đang khiêu chiến quyền uy của tôi! Cậu ta nghĩ Huyền Minh Tông dễ bắt nạt như Huyền Thanh Tông sao?”
“Vậy tông chủ định nghiêm trị Diệp Bắc Minh thế nào?” Tô Nguyên An nhỏ giọng hỏi.

Tông chủ lập tức rơi vào im lặng.

Nếu là ba năm trước, không xảy ra chuyện Diệp Bắc Minh san bằng Huyền Thanh Tông, ông ta sẽ hạ lệnh đuổi giết Diệp Bắc Minh.

Nhưng thực lực của Diệp Bắc Minh hiện giờ còn đó, tuy ông ta không hoàn toàn tin tưởng Diệp Bắc Minh có bản lĩnh một mình diệt một tông, nhưng vẫn hơi e sợ, không dám tùy tiện phải trưởng lão đi chịu chết, cho nên trước mắt ông ta cũng khó giải quyết.

Không làm thì thôi, còn để người ta bàn tán, nếu mà làm thì ngoại trừ Phù Vương, ông ta cũng không biết nên phải ai đi đối phó Diệp Bắc Minh.

“Tông chủ, hay là thế này đi.”

.