Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 360: Một Chưởng Đánh Chết






“Làm sao có thể! Không phải đại sư Diệp đã chết vào ba năm trước rồi sao? Sao cậu ta có thể là đại sư Diệp được?”
Yên tĩnh giống như chết lặng rất lâu, đột nhiên có người không dám tin kinh hãi kêu lên.

Chỉ trong thoảng chốc, xung quanh lập tức sôi trào! “Gạt người.

Nhất định là gạt người!” “Đại sư Diệp đã chết ba năm rồi, sao có thể đột nhiên trở về, tôi không tin đây là sự thật!” "Tôi cảm thấy hai người này đang kết bè hù dọa người khác, nếu đại sư Diệp không chết, vì sao nhà họ Tần và thế lực dưới trướng cậu ta đều không trở lại, nửa năm sau mới trở về à?” “Nhất định là hai người bọn họ đang hù dọa chúng ta, khiến mọi người hoảng sợ sống trong ác mộng đại sư Diệp trở về.

Tôi đoán cậu ta là đệ tử nào đó của Huyền Kiếm Tông, ỷ vào bản lĩnh tới đây quấy rối!”
Gần như không một ai tin tưởng, tất cả mọi ngườiđều nghi ngờ người đàn ông trẻ tuổi để một cọng râu này là đại sư Diệp.

Nhìn không giống chút nào!
Cho dù là Nhậm Vũ Phỉ, cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, trong nghi ngờ còn có thêm vẻ mặt phức tạp.

Tuy mới đầu khi cô ta nhìn thấy Diệp Thiên, đã cảm thấy dáng người hắn thực sự rất giống đại sư Diệp, nhưng đánh giá cẩn thận diện mạo của hắn, lại thấy không giống.

Ba năm không có khả năng khiến dung nhan của một người thay đổi lớn như vậy!
Nhưng mà hắn ra tay tàn nhẫn, cùng với để lộ thực lực ra, vậy mà có khí chất của đại sư Diệp trong đó.

Cho nên cô ta vô cùng nghi ngời “Thủy Đồng, em quen Diệp Bắc Minh nhiều năm, em nói xem cậu ta có phải là Diệp Bắc Minh hay không?” Lâm Dịch Sơn nói khẽ, trên gương mặt xuất hiện bối rối.

Ông ta chưa từng thấy diện mạo của Diệp Bắc Minh ở khoảng cách gần, cho nên không biết có phải là Diệp Bắc Minh hay không.


“Hình như...!Phải, mà hình như...!Không phải." Trương Thủy Đồng cũng lộ ra bộ dạng thất thổ, cô ta cảm thấy người đàn ông trước mắt, giọng nói, dáng người, phong cách làm việc đều đặc biệt giống Diệp Bắc Minh, chỉ có gương mặt không giống.

“Vậy rốt cuộc có phải hay không?” Lâm Dịch Sơn vội vàng la lên, không phải thì không sao, nếu phải,chỉ sợ người bên cạnh ông ta không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.

“Em...!Em cũng không thể chắc chắn được!" Trương Thủy Đồng sắp khóc tới nơi.

Thực tế cô ta sợ người đàn ông trước mắt là Diệp
Bắc Minh nhất
Nếu là như vậy, những thứ mà cô ta lấy được trong mấy tháng qua sẽ không còn nữa.

Dựa vào hiểu biết của cô ta về Diệp Thiên, ngay cả Lưu Thiếu Khải hẳn đều có thể ra tay giết chết, huống chi là Lâm Dịch Sơn, đầu sỏ cướp đoạt tài sản của hắn, giết anh em của hắn.

Một khi Lâm Dịch Sơn bị giết chết, như vậy địa vị của cô ta sẽ xuống dốc không phanh, còn muốn lấy được thành tựu như vậy, chỉ sợ không dễ dàng như thế rồi! “Rốt cuộc cậu là ai? Vì sao lại giả mạo thành tên ma quỷ Diệp Bắc Minh kia dọa người khác? Tôi cảnh cáo cậu, cậu không dọa được tôi đâu! Tôi sẽ không trả lại Tế Thế Đường cho cậu!” Lúc này Trương Thụy Bắc nhảy ra, cảm xúc kích động kêu to với Diệp Thiên.

Thực tế ông ta rất sợ người này là Diệp Bắc Minh, càng sợ Tế Thế Đường bị Diệp Bắc Minh lấy về, như vậy ông ta sẽ vui sướng hụt một lát rồi.

“Đúng vậy! Rốt cuộc cậu là ai?" “Đừng giả thần giả quỷ lừa người khác nữa!” “Có bản lĩnh báo thân phận thật của mình ra!
Mọi người ở đây nhao nhao hét lên.Mà Diệp Thiên đột nhiên nở nụ cười.

“Vậy thì mời các người trợn to mắt chó, nhìn xem tôi có phải là Diệp Bắc Minh hay không!”
Sau khi dứt lời, Diệp Thiên vươn tay tới bên tai, rồi xé lớp mặt nạ xuống, gương mặt thật xuất hiện trước mặt mọi người.


Mọi người lập tức cảm như hến!
Mấy giây sau! “Má ơi! Thật sự là đại sư Diệp!”
Đảm phủ hào đứng đầu Giang Thành đều từng thấy diện mạo của Diệp Thiên, khi thấy gương mặt này, tất cả bọn họ đều kêu lên sợ hãi.

Con mẹ nó đây không phải là Diệp Bắc Minh thì là
Ram ram! ai?
Chuyện Trương Thụy Bắc sợ nhất vẫn xuất hiện, cho nên hai chân ông ta mềm nhũn, vô lực ngồi sững sờ trên đất, giống như cha mẹ chết.

Trương Thủy Đồng cũng xụi lơ trên ghế, trong mắt đều là tro tàn.

Còn có đám Nhậm Hào, cùng với rất nhiều người từng thấy gương mặt thật của Diệp Thiên, đều liên tục ngồi sững sờ trên đất, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Đại sư Diệp! Thật sự là đại sư Diệp! Thật sự tốt quá rồi! Hóa ra anh không chết! Hoàn hảo không tổn hao gì trở về!”
Lúc này Nhậm Vũ Phỉ đứng bật dậy khỏi ghế, vôcùng kích động vẫy tay với Diệp Thiên, còn kích động hơn trúng mấy nghìn tỷ.

Mà Lâm Dịch Sơn nghe thấy những lời Nhậm Vũ Phỉ nói, thân thể run lên bần bật, lúc này thông qua biểu hiện của từng người, không thể không tiếp nhận sự thực Diệp Bắc Minh đã trở lại.

Cho nên vẻ mặt ông ta trầm trọng tới cực điểm!
Mà lúc này, Diệp Thiên để hai tay ở sau lưng, giống như để vương xuống đài chậm rãi đi xuống, vừa đi vừa nói: “Hồng Thịnh rất trâu bò đúng không, nhân lúc tôi không có ở đây, dám ngang nhiên chuyển tiền của tôi, chiếm lấy tài sản nhà vợ tôi, cướp đoạt địa bàn của anh em tôi, ghê tởm hơn là, còn giết chết hai người anh em của tôi.


Các ông cảm thấy cánh của mình cứng cáp, hay là thực sự cho rằng Diệp Bắc Minh tôi chết rồi?”
Lúc dứt lời, Diệp Thiên dừng bước lại, ánh mắt như kiếm nhìn Lâm Dịch Sơn và người của Hồng Thịnh.

Không một ai dám đáp lời!
Đều rụt đầu thật thấp, giống như đứa bé làm sai chuyện tiếp nhận phê bình của cha mẹ.

Diệp Thiên cười lạnh lùng, tiếp tục bước về trước.

“Xem ra các ông thực sự nghĩ Diệp Bắc Minh tôi đã chết, cảm thấy không ai có thể làm gì được các ông, cho nên coi trời bằng vung ra tay với những thế lực dưới trướng của tôi.” “Như vậy bây giờ tôi đã trở về, cũng nên tính toán khoản nợ nần lên đầu các ông nghìn lần chục nghìnlần rồi.”
Lúc dứt lời, Diệp Thiên đã đi tới trước mặt Châu đường chủ, sau đó nắm áo Châu đường chủ, xách ông ta đi tới trước bài vị của Đỗ Đức Trọng.

“Cứu tôi! Lâm đà chủ! Nhanh cứu tôi với!”
Châu đường chủ biết mình cũng bị dẫn đi huyết tế, vô cùng hoảng sợ la lên.

Lâm Dịch Sơn tự thân khó bảo toàn rồi, đâu thể cứu được ông ta, lúc này Lâm Dịch Sơn cầm điện thoại cầu cứu Huyền Thanh Tông, kết quả giật mình phát hiện, vậy mà di động không gọi đi được rồi.

"Á!"
Vừa vặn vào lúc này, một tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.

Rõ ràng là Châu đường chủ bị Diệp Thiên bắn thủng yết hầu, máu tươi bắn nhanh lên bài vị của Đỗ Đức Trọng.

Ứng ực!
Thấy cảnh tượng như vậy, không người nào ở đây là không nuốt nước bọt.


Đặc biệt là người của Hồng Thịnh, kinh hãi tới mức thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi xuống.

Ma quỷ! Người này đúng là ma quỷ!
Trong lòng bọn họ không ngừng gầm thét.

“Rút! Mau rút thôi!”
Lâm Dịch Sơn thấy gọi nhiều lần mà không gọi đi được, ông ta vội vàng ném di động, lập tức chạy như điên ra khỏi hội trường giống như trốn.“Dịch Sơn! Đợi em! Anh đợi em với!”
Trương Thủy Đồng thấy Lâm Dịch Sơn bỏ lại cô ta nhanh chân rời đi, nhất thời khiến cô ta vô cùng sốt ruột, vừa kêu vừa đuổi theo.

“Chạy mau!”
Người của Hồng Thịnh thấy Lâm Dịch Sơn chạy trốn, biết tình hình không ổn, tất cả đều đứng dậy hoảng hốt bỏ chạy.

Kết quả chạy đến cửa hội trường, cửa đã bị lực lượng vô hình chặn lại, cánh cửa nhìn rất bình thường, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.

“Xong rồi xong rồi xong rồi! Lúc này chết chắc rồi!”
Lâm Dịch Sơn đều đã va chảy máu cũng không thể lao ra, khiến ông ta tuyệt vọng như cha mẹ chết.

Mà Diệp Thiên tế máu Đỗ Đức Trọng xong, xoay người đi xuống lễ đài, đi về phía đám người của Hồng
Thịnh.

Cop! Cop! Cop!
Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Thiên càng ngày càng gần, đảm Lâm Dịch Sơn chỉ cảm thấy Tử Thần cách bọn họ càng ngày càng gần, khiến bọn họ sợ tới mức đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, tóc đều đã nhỏ nước, vô cùng sợ hãi, “Châu Hiếu! Mẹ nó có phải có thông đồng với Diệp Bắc Minh, cố ý dụ đám ông đây tới nơi này để cậu ta đồ sát hay không?” Lâm Dịch Sơn sắp suy sụp rôi.

“Con mẹ nó, sao tôi biết được Diệp Bắc Minh sẽ chết mà sống lại quay lại báo thù được?” Châu Hiếuimg.