Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 346: Kim Lão Gia Ông Chết Rồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ba, đẹp quá!”
Ngự kiểm phi hành đi qua giữa cảnh giao thoa giữa trời đất của hoàng hôn, Hùng Sơn Tuấn Lĩnh, Giang Hà Hồ Bác, thành phố sôi động toàn bộ đều nhuộm một màu vàng kim, cảnh đẹp thu gọn trong ánh mắt khiến Đóa Đóa đang nằm trong lòng Diệp Thiên kích động như thể nông nhân mới lên thành phố vậy.

Phải biết là ở trong Huyền Minh Tông, mỗi ngày cứ chơi đùa ở chỗ nhỏ xíu, còn không có tivi xem, không có điện thoại chơi, đám trẻ như thể ếch ngồi đáy giếng vậy, không ra ngoài cô bé hoàn toàn không biết thế giới lại rộng lớn thế này, thần kỳ thế này.

“Chơi vui không Đóa Đóa?” Diệp Thiên nhìn bộ dạng kích động hào hứng của cô bé, lẽ ra càng gần Giang Hải thì thù hận của anh cũng càng nặng nhưng bất giác cũng tạm thời gác lại sát khí.

“Vui lắm, vui cực kỳ luôn ấy.” Đóa Đóa vỗ vỗ tay nói: “Ba, ba lợi hại quá, có thể đưa Đóa Đóa và mẹ, còn có bà nội và anh hai, Đại Lãng và Má Ngô, cònBạch Hổ bay cao như vậy.”
Cô bé bây giờ sắp ba tuổi rồi, nói chuyện cũng ngày càng trơn tru hơn, cách biểu đạt cũng dễ hiểu hơn nhiều.

“Thế mẹ có lợi hại không nào Đóa Đóa?" Tần Liên Tâm bất chợt hỏi một câu, so với hai đứa con trai, cô con gái này biết nói chuyện hơn nhiều nên cô rất thích trêu ghẹo cô bé.

“Mẹ có thể khiến ba nghe lời mẹ, tất nhiên là lợi hại rồi.” Đóa Đóa cười khúc khích nói.

Tần Liên Tầm nghe xong thì rất hạnh phúc, cô cảm thấy miệng của con bé quá ngọt rồi.

Lý Huệ Trân và Sato Taketaro còn có má Ngô cũng nở nụ cười thật tươi.

“Ba, ba có thể dạy cho con và A Lạc bay không, sau này trong lúc ba tu luyện, con và A Lạc sẽ dẫn Đóa Đóa bay.

A Bảo hỏi.


Diệp Thiên cười nói: “Được chứ, đợi các con lớn thêm chút nữa, ba sẽ dạy các c bay thật cao.

“Wow wow, tuyệt quá!”
Ba đứa trẻ đang cực kỳ vui mừng.

Cả chặng đường rộn rã tiếng cười nói.

Khi đến không trung của Giang Hải đã gần tám giờ tối rồi.

“Má Ngọ, hãy bế Đóa Đóa một lát.” Diệp Thiên chuyền cô bé cho má Ngô bể rồi nói với Tần Liên Tâm: “Đưa tay ra cho anh một giọt máu, anh nhìnxem ba và Lạc đang ở đâu.

Tần Liên Tâm nghe thể lập tức đưa tay ra.

Diệp Thiên lấy ra một cây kim vàng và đâm vào ngón tay của Tần Liên Tâm lấy một giọt máu, sau đó dùng máu để triệu hồi thuật tìm kiếm.

Rất nhanh chóng, Diệp Thiên đã tìm thấy một nơi hội tụ nhiều dòng máu cùng huyết thống với Tần Liên Tầm nhất, vì vậy nên anh lưỡi kiếm và phóng về nơi đó.

Lúc này ở đường Nông Dân, khu Bình Dân tỉnh
Giang Hải.

Rầm rầm rầm
Mấy người thanh niên đập rầm rầm vào cửa của một nhà bình dân.


“Tần Vĩnh Niên, mau mở cửa ra, nếu không bọn tao sẽ phá cửa đấy!” Một thanh niên quát lên.

Không lâu sau, cánh cửa được mở ra, mấy thanh niên ập vào bên trong.

“Này, các người muốn làm gì hả? Nhà chúng tôi rất nghèo, đến cơm ăn cũng thành vấn đề, không có gì để cướp đâu!” Tần Vĩnh Niên gấp gáp kêu lên.

“Cướp cái đầu mẹ mày đấy, mày thấy tao giống tên cướp lắm hả?” Người thanh niên dẫn đầu chống nạnh bất mãn nói.

“Tần Vĩnh Niên đánh giá người thanh niên, vừa nhìn là biết con nhà giàu có chứ không phải loại choai choai ngoài đường nên khó hiểu hỏi: “Thế ngươi là ai, sao lại xông vào nhà tôi?”“Tao là con trai út của Nhà họ Hàn Hàn Lập mà trước đây đối đầu với Nhà họ Tần của mày đấy, anh tạo Tần Nghị chính là bị con rể tốt Diệp Thần của mày mang đi cho cá mập ăn đấy, phong thủy luân chuyển, có phải là không ngờ Nhà họ Tần của mày sẽ đi đến bước đường này không, Nhà họ Hàn bọn tao vẫn còn vực dậy được?” Người thanh niên tức giận nói.

Nghe thế, Tần Vĩnh Niên rụt cổ lại, khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi.

“Xem bộ dạng sợ sệt của mày kìa!”
Hàn Lập chỉ vào Tần Vĩnh Niên với khuôn mặt chế nhạo nói: “Tao đâu phải đến tìm mày tính sổ đâu, mày sợ cái gì, thật ra bây giờ Nhà họ Hàn bọn tao muốn giết chết mày còn dễ hơn giết một con kiến nhưng nghĩ đến việc để chúng mày sống giống một con chó so với chết càng khiến bọn tao sảng khoái, nên tao sẽ không giết mày đâu.” “Thế ngươi...!“Cậu chủ Châu nghe con trai Tần A Đầu của mày nói mày còn mấy đứa cháu gái nhan sắc khá xinh, vừa đúng lúc Cậu chủ Châu tối nay phải tiếp đãi mấy cậu chủ lớn của các Tông Môn lớn nên bảo tao dẫn người đến đưa cháu gái của mày qua đó, để cho mấy cậu chủ lớn chơi đùa, haha!” Hàn Lập nói xong thì cười ha hả lên.

“Súc sinh! Tên súc sinh này!” Tần Vĩnh Niên chỉ muốn bóp chết Tần Lâm Văn thôi, sao nó có thể bán đứng em họ của mình chứ? “Ha ha!” Hàn Lập cười lớn: “Mày cũng đừng trách con trai này, bây giờ nó là con chó dưới chân Cậu chủChâu, có thể bị đạp chết bất cứ lúc nào nên chỉ còn cách khiến Cậu chủ Châu vui vẻ đều cầu bình an thôi.”
Tần Vĩnh Niên nghe xong thì tuyệt vọng nhằm nghiền mặt lại.

“Ông trời! Sao ông lại đối xử với Nhà họ Tần tôi thế này chứ?”
Lời nói vừa thốt ra, ông ta đã không còn sức lực ngồi thụp xuống đất với hai hàng nước mắt.


“Thả tôi ra! Các người muốn làm gì! Thả tôi ra mau!"
Lúc này, ba người con gái nhan sắc xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều vị mấy người thành niên cưỡng ép kéo ra ngoài.

Họ đều là em họ của Tần Liên Tâm.

Tần Ấn Hy, Tần Lạc Dao, Tần Lạc Vũ.

Ba năm trước, họ đều là những thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang tuổi trưởng thành, ba năm trôi qua, họ đã hai mươi mốt hai mươi hai tuổi rồi, ai cũng lớn phổng phao rồi, mảnh khảnh xinh đẹp, giống như những con yêu nghiệt lay động lòng người, khiến người khác phải khát khao thèm thuồng.

ừng ực
Hàn Lập nhìn thấy cũng bất giác nuốt nước bọt ừng ực và luôn miệng khen ngợi: “Qua nhiên không hổ là em họ của đệ nhất mỹ nhân Giang Hải Tần Liên Tâm, quả thật là còn khiến người ta rung động hơn những tiếp viên được bo ba ngàn trong các hội nghị nữa." “Cậu chủ Hàn, thả họ ra đi, tôi cầu xin cậu đừngmang họ đi chà đạp mà." Tần Vĩnh Niên đau khổ cầu xin.

“Biến mẹ mày đi!”
Hàn Lập dùng một chân đá Tần Vĩnh Niên ra và hất tay nói: “Dẫn đi!”
Ba người đẹp cứ thế khóc lóc bị kéo đi, Tần Vĩnh Niên và em trai ông, còn có em dâu ông cũng cứu không được.

Chính lúc này, một tiếng ồn ào truyền đến.

Bất ngờ xuất hiện là Lâm Cửu Kiệt và Lãnh Hổ dẫn theo một đám người hàng xóm, người thì cầm chổi, người thì cầm theo cái xẻng, người thì năm theo cái mỏ lết...!
Bao vâ y xung quanh như đàn ong.

“Súc sinh! Thả ba cô gái đó ra, nếu không sẽ đánh chết chúng mày!” Lâm Cửu Kiệt cầm cái xẻng tức giận chỉ vào đám thanh niên kia.

“Thả ba cô gái đó ra!” “Thả ba cô gái đó ra!" “Thả ba cô gái đó ra!”
Những người hàng xóm đồng loạt quát lớn trong sự phẫn nộ.


Năm xưa khi Diệp Thiên giàu có có tặng cho họ vàng thỏi, và những thỏi vàng kia là do vợ chồng Tần Vĩnh Niên ra mặt tặng.

Nhà họ Tần sa sút, không có đồng xu dính túi, phải ở đầu đường xó chợ, không ai dám thu nhận bọn họ, chính là Lâm Cửu Kiệt cùng với những người hàngxóm đón họ tới khu Bình Dân, sắp xếp họ ở tại nhà cũ của vợ chồng Diệp Diệu Hoa, còn mang thức ăn, và hỏi han chăm sóc tận tình.

Những người dân này mặc dù không có nhiều tiền, bình thường rất thích trêu chọc nhau nhưng đến lúc có chuyện thì ai cũng chính nghĩa, có tình có nghĩa khác xa với đám người làm ăn kia.

“Mẹ nó! Một đám sâu bọ! Cút ngay cho tao!" Hàn Lập hét lên.

“Tao lấy cái xẻng đập chết mày!” Lâm Cửu Kiệt ném cái xẻng về phía đó.

Pặc!
Đầu Hàn Lập lập tức chảy máu.

“Mẹ nó! Giết bọn chúng cho tao!” Hàn Lập tức giận hét lên.

Bọn thanh niên nhanh chóng thả Tân Ân Hy ba người họ ra và dữ tợn xông đến đánh những người hàng xóm tan hoang.

Bọn họ đều là những người do công tử nhà võ mang đến, ai nấy đều thân thủ bất phàm, cho dù là tay đấm nổi tiếng thế giới ngầm như Lãnh Hổ cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi ở trước mặt họ mà thôi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

"Ai da!"
Tiếng kêu la vang lên khắp nơi.

“Hứ
Hàn Lập bĩu môi nói khinh bỉ: “Một đám sâu bọ tầng lớp thấp bé mà dám cứu người từ tay tao à,
.