Lời vừa thốt ra, hai nhóm người đang tranh trấu kịch liệt đột nhiên dừng lại, lần lượt quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao phóng thẳng về phía Diệp Thiên và Takera Satoh.
“Là Satoh!”
Lúc này, có một cô gái mặc đồ trắng hét lên một tiếng.
"Satoh?"
Những người khác lập tức chau mày.
“Có phải là Takera Satoh không?”
Có một tên ninja mặc đồ đen nghi hoặc hỏi.
Takera Satoh phot sự sự nghi hoặc của tên ninja, thay vào đó, anh ta cong môi cười đắc ý, quay sang nói xin lỗi với cô gái mặc đồ trắng kia: “Cung chủ Mako, lâu rồi không gặp, dạo này thế nào?"
Mako lập tức chạy tới đó, nháy mắt mỉm cười với Taketaro Satoh rồi hỏi: “Sao anh lại chạy đến đây?” "Ha ha, cô biết mà.” Takera Satoh cười nói, trước đây anh ta thường hay đến núi Đại Tuyết để lấy đá linh thạch, mỗi lần đều đi cùng với cung chủ của Tuyết Thần Cung, cho nên cũng không cần phải nói quá rõ ràng ra làm gì.
Vừa nghe đến đây, Mako lập tức trợn to hai
måt.
“Phải rồi cung chủ, sao các vị lại đánh nhau với người của Quỷ Linh Giáo vậy?” Takera Satoh hỏi.
Mako nói: “Anh biến mất mấy tháng trời nên có nhiều chuyện không rõ, hang động thần bí đó không còn là bí mật của chúng ta nữa rồi, hơn một tháng trước Quỷ Linh Giáo đã sớm biết đến sự tồn tại của hang động, đã vậy còn đến đó mấy lần."
“Sáng sớm hôm nay có đệ tử tới báo, Quỷ Linh Giáo dẫn theo một nhóm người lên trên núi, tôi nghi ngờ có khi nào mãnh hổ đã bị bọn chúng đánh chết rồi không, mới dắt theo nhiều người như vậy đi đào khối đá thần bí đó lên, cho nên dắt theo đệ tử lên trên núi xem thử tình hình, không ngờ lại bị bọn chúng chặn đánh.
“Càng không ngờ tới chính là, thực lực của Quỷ Linh Giáo đã được nâng cao hơn trước rất nhiều, khiến chúng tôi bị chết rất nhiều đệ tử vẫn không thể mở được đường máu thoát thân.
“Vậy sao?"
Takera Satoh chau mày, sau đó liền cười nói: “Không sao không sao, tôi sẽ đuổi lũ ruồi hôi hám này đi ngay”
“Anh sao?"
Mako khinh thường lắc đầu, thực lực của anh ta còn không bằng cô ta, ngay cả trưởng lão hộ pháp và đệ tử do cô ta dẫn dắt cũng không đánh được Quỷ Linh Giáo, chỉ dựa vào anh ta có thể đuổi được bọn chúng đi sao?
Khác gì tự đưa mình vào chỗ chết!
"Ha ha!"
Lúc này, một tràng cười lớn vang lên.
Một tên đàn ông mặc đồ đen, trên mặt đầy vết sẹo tiến lên hai bước.
Cười lạnh nhìn Takera Satoh châm chọc nói: “Nếu như tao đoán đúng, chắc hẳn mày là Takera Satoh phải không?”
“Là tạo đây.”
"Ha ha ha!"
Tên đàn ông mặt sẹo càng cười to hơn.
“Mày chỉ là một con chó sai đế quốc, làm chó cho Diệp Bắc Minh chắc cũng được vài tháng rồi nhỉ? Nghe nói bây giờ ở Nam Việt tông môn mọc lên như nấm, Diệp Bắc Minh bị rơi xuống đài rồi, ngay cả vợ mình cũng bị kẻ khác bắt đi mất, người ta còn gửi cả video để khiêu khích hằn ta, đe dọa sẽ giết hắn ta, có phải hắn ta đã đi tìm chết rồi không, cho nên mày mới trở thành chó nhà có tang, sau đó lại cụp đuôi trở lại đế quốc lần nữa?"
"Hỗn láo!”
Takera Satoh tức giận hét lên: "Mày là Saito Taka phải không? Tao cảnh cáo mày, tốt nhất đừng đụng tới chủ nhân của tạo, nếu không mày sẽ chết rất thảm!”
"Ha ha ha!"
Saito Taka cười điên cuồng: "Làm chó sai như
mày cũng trung thành thật đấy chứ, Diệp Bắc Minh ngay cả mạng mình còn khó giữ, mày cũng rơi vào cảnh chó nhà có tang rồi, thế mà vẫn còn mở miệng gọi chủ nhân được.
Quả thực là vứt sạch hết mặt mũi của võ sĩ đế quốc.
“Nói thật với mày nhé, đừng nói mày không có tư cách khiến tao chết rất thảm, cho dù là Diệp Bắc Minh, bây giờ tao cũng không thèm để hắn vào trong mắt!”
“Bởi vì! Tao cũng có tông môn ẩn thế làm chỗ
dựa!”
“Cái gì!”
Cả Takera Satoh và Mako đều kinh ngạc.
Đặc biệt là Mako, không dám tin vào tai mình hỏi: "Mày cũng có tông môn ẩn thể chống lưng?”
“Cô nói xem?"
Saito Taka cười đắc thắng, ra vẻ nói: “Tao bây giờ đã có Huyền Âm Môn làm chỗ dựa, thực lực của bọn tao tăng lên, cũng là nhờ uống thuốc mà trưởng lão Huyền Âm Môn bào chế ra.
“Hơn nữa, tao cũng không ngại nói cho chúng mày biết, theo như người của ta báo tin, Huyền Âm Môn đã có hai vị trưởng lão cùng mười tên đệ tử đi lên núi, nói không chừng con mãnh hổ kia đã bị đánh chết rồi cũng nên.”
“Chỉ cần lấy được bảo vật bên trong hang động thần bí kia, lại đào khối đá thần bí lên, đừng nói là Diệp Bắc Minh, cho dù tất cả tông môn ẩn thể của Nam Việt hợp lại với nhau, cũng đánh không lại ngọn núi Huyền Âm Môn đang chống lưng cho bọn tao."
“Hừ!
Mako hung hãng thở ra một hơi lạnh lẽo, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
“Mình xem thường Quỷ Linh Môn rồi!" Cô ta
thầm nhủ trong lòng.
Biết được chuyện Quỷ Linh Giáo được ẩn thế tông môn chống lưng, hơn nữa còn có trưởng lão và đệ tử của ẩn thể tông môn ở trên núi, Mako lập tức mất đi dũng khí để tiếp tục chiến đấu với Quỷ Linh Môn.
Lỡ như trưởng lão và đệ tử của ẩn thế tông môn xuống núi, nói không chừng lúc đó bọn họ sẽ chết rất thảm.
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức vung tay lên: “Các đệ tử nghe lệnh! Chúng ta mau rút khỏi đây!”
“Dạ! Cung chủ!”
Nhưng mà, trước khi bọn họ kịp rời đi, liền nghe thấy Saito Taka hét lớn.
“Các anh em, ngăn bọn chúng lại, mau giết sạch hết bọn chúng, không được bỏ sót bất kỳ kẻ nào, không được để cho người bên ngoài biết được chuyện này!”
“Dạ! Giáo chủ!"
Lập tức, mấy chục tên ninja tinh nhuệ mau chóng bao vây tất cả bọn họ lại.
“Saito Taka! Mày làm như thế này cũng quá độc ác rồi!” Mako giận dữ nói.
Saito Taka cười hạ hả nói: “Xin lỗi nhé cung chủ, có khi giết người diệt khẩu là cách lựa chọn tốt nhất để bảo vệ bí mật, tránh để các người lắm mồm truyền ra ngoài, đến lúc đó cả đám tông môn ẩn thế của Nam Việt lại đào ra bí mật về bảo vật và khối đá thần bí, thì phiền phức lắm."
Mako nghe vậy, sắc mặt lập tức hiện hiện rõ tuyệt vọng.
“Xem ra hôm nay khó mà sống sót ra khỏi
đây!”
Không ít đệ tử của Tuyết Thần Cung thầm oán thán trong lòng.
Nhưng mà suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu họ, một âm thanh cao ngất bất ngờ vang lên.
“Giết người diệt khẩu là cách lựa chọn tốt nhất để bảo vệ bí mật, nhưng trước tiên mày phải có thực lực cái đã, nếu mày không có thực lực, lại còn thích to mồm, chết chính là kết cục tốt nhất của mày."
Lời vừa thốt ra, gần một trăm cặp mắt lập tức thi nhau đổ dồn về phía Diệp Thiên, tất cả đều nhìn anh giống như nhìn thấy ma quỷ.
Mako càng thêm lo lắng trách mắng Takera Satoh: “Anh đem theo ai đến thế, miệng lưỡi cứng như vậy, không biết nói như vậy sẽ khiến chúng ta càng chết nhanh hơn sao?"
Quả nhiên, Saito Taka nổi điên lên quát: “Mày là thằng nào, dám nói chuyện với tao như vậy, không sợ tao cắt lưỡi mày cho chó ăn hả?"
Diệp Thiên cười lạnh đáp: “Diệp Bắc Minh, mày có thể qua đây thử xem.”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ! “Anh anh anh...!là Diệp Bắc Minh?" Mako kinh ngạc đến nỗi nói lắp ba lắp bắp.
“Đúng vậy, anh ấy chính là chủ nhân của tôi, Diệp Bắc Minh."
Nhận được câu trả lời của Takera Satoh, bất luận là đệ tử của Tuyết Thần Cung, hay là ninja của Quỷ Linh Giáo, toàn bộ đều bị dọa đến rụt người, mặt mũi xám đen.
"Hừ!
Lúc này, Saito Taka lại hừ lạnh một tiếng: “Đừng hòng lấy tên của Diệp Bắc Minh ra hù dọa tao, Diệp Bắc Minh bây giờ chắc chắn đang nôn nóng giống như con kiến bị bỏ vào chảo nóng, nói không chừng đã đi đến Huyền Minh Tông rồi, sao lại có thể đến Nhật Bản!”
"Không tin mày có thể thử xem." Diệp Thiên nhàn nhạt nói.
“Thử thì thử
Saito Taka lập tức ra chọn một ninja, rồi ra lệnh: “Qua đó giết hắn!"
Ninja giỏi nhất là tuân lệnh, không nói hai lời, lập tức nhấc kiếm lên lao về phía Diệp Thiên.
“Ngu dốt hết chỗ nói.”
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, vung một ngón tay lên.
Đột nhiên, một luồng sáng màu vàng lần lượt bắn ra, đánh trúng tên ninja kia, chẻ đôi hằn ra làm hai mảnh.
“Đây là..
.