**********
Tây Châu, ở phòng mát xa nào đó, mặc dù là buổi chiều nhưng vẫn mở cửa.
"Tiên sư Mộc, thế nào, ngài cảm thấy thoải mái chứ?" Một người đàn ông trung niên đeo kính đang nằm trên giường.
Trong khi tận hưởng sự xoa bóp của nhân viên xoa bóp vừa nói với một ông già cũng đang nằm sấp.
“Thoải mái, nếu không phải đồ đệ tôi nói cho tôi biết thì tôi cũng không biết có loại mát xa thoải mái như vậy, loại thổ dân như các người cũng thật biết chơi, cái gì cũng đều có thể làm được.
Mộc Đạo Tử cười nói.
Nhân viên mát xa nghe thấy lời của ông ta thì trong ánh mắt lóe lên vẻ ghét bỏ.
Ông già này, nếu không phải nể mặt của chủ tịch Châu thì có giết tôi cũng không xoa bóp cho ông.
Còn nói chúng tôi là thổ dân, nói ông ta là thổ dân thì còn nghe được, vừa nhìn là biết người từ trên núi xuống, gặp người ở dưới đồng bằng cũng đừng có nói lung tung, cũng không ai nói ông là người câm.
Nhân viên mát xa nhịn một bụng tức tối.
Nhưng có điều là cô không thể không khâm phục ông già này, tuổi cao, tóc đã bạc trắng nhưng da dẻ lại đẹp đến đáng sợ, không có một nếp nhăn năm tháng nào, nếu không nhìn đến cái đầu của ông ta thì thật sự không thể nhìn ra đó là một ông lão.
Chu Thái Hùng cười hạ hạ nói: “Nếu như Mộc tiên sư thích thì tôi sẽ làm cho ngài một thẻ vip sau đó nạp thêm mấy triệu cho ngài chơi đủ.
“Tâm của ông, lão phu nhận nhưng mà cứ thôi đi, lão phu sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ sa đọa đến mức không có tâm tư tu luyện." Mộc Đạo Tử lắc đầu, nhưng thật ra muốn thường xuyên đến.
"Vậy thì thỉnh thoảng tôi sẽ đưa Mộc tiên sư đến đây để giải trí.
Châu Thái Hùng nói.
Mộc Đạo Tử cười: "Cái này thì có thể "
Trong lòng Châu Thái Hùng mừng như điên, chỉ cần có thể phục vụ cho Mộc tiên sư vui vẻ là có thể dễ dàng xin ông ta một số đan dược, bùa chú, sau đó bản chúng cho đồng nghiệp để kiếm nhiều tiền bù đắp cho sự thiếu hụt khi xây đạo quán.
Ngay ông ta đang mơ mơ màng màng phát triển mộng đẹp của mình thì điện thoại di động đang đặt ở một bên đột nhiên vang lên.
Ông ta cầm lấy nhìn một cái thì thấy chính là do con trai của mình gọi thì nhất thời mừng rỡ nói: “Mộc tiên sư, chính là do con trai của tôi gọi đến, nhất định là do nó đã đấu giá được rồi.” “Ha ha, vậy thì tốt quá." Mộc Đạo Tử vui vẻ nói: “Hai cha con các người làm việc rất được, tôi thích.
Được Mộc Đạo Tử khen ngợi, Châu Thái Hùng cao hứng không thôi, lập tức kết nối điện thoại.
Kết quả ông ta lại nghe thấy giọng nói gấp đến phát khóc của con trai truyền đến trong điện thoại, khuôn mặt của ông ta đột nhiên biến sắc, lập tức bật dậy khỏi giường làm cho nhân viên mát xa sợ đến mức la hét một lúc.
"Cái gì! Được được được, cha lập tức mới Mộc tiên sư đi đến đó.”
Nói xong ông ta liền cúp điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Mộc Đạo Tử cau mày hỏi.
Châu Thái Hùng vội vàng lo lắng nói: “Mộc tiền sử, xảy ra chuyện lớn rồi, mấy người bọn họ đã đắc tội với đệ nhất cao thủ võ đạo đại sư Diệp, bây giờ đang bị vây trong biển lửa rất cần sự cứu viện của ngài." "Cái gì?”
Mộc Đạo Tử cả kinh cũng bật dậy khỏi giường, không dám tin nói: "Không phải có Lỗ Canh Tân đi theo sao? Một võ sĩ thổ dân thì có thể lợi hại đến mức nào chứ, chút chuyện này mà Lỗ Canh Tân cũng không thể giải quyết được sao?"
Châu Thái Hùng lo lắng kêu lên: “Ngài Lỗ còn thể thảm hơn nữa, ngài ấy đã bị đại sư Diệp phế đi rồi.
Con trai tôi nói nếu ngài không mau ra tay cứu thì cứ chờ nhặt xác của ba người bọn họ.
"Nghiêm trọng như vậy sao!”
Mộc Đạo Tử sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đúng vậy, Mộc tiên sư, mau mặc quần áo vào, tôi sẽ đưa ông đi cứu viện.
Trong khi đang nói chuyện thì Châu Thái Hùng đã mặc xong.
"Không cần, lái xe quá chậm." Mộc Đạo Tử từ chối.
Sau khi mặc vội quần áo vào, anh ta dùng ngày sinh tháng đẻ của Triệu Đông Cương để tạo ra một chút bí thuật, sau đó ông ta đã biết được vị trí của Triệu Đông Cương.
Giây tiếp theo!
Rầm rầm rầm
Mộc Đao Tử đánh liên tiếp ba bức tường, xuất hiện dưới bầu trời xanh, bay về vị trí của Triệu Đông Cương với tốc độ cao.
“Trời ạ! Ông già này là thần tiên!”
Con người của các nhân viên mát xa suýt chút nữa đã lọt ra ngoài.
Lúc này, bên trong sàn đấu giá "Gọi điện thoại báo tin xong rồi, ác mộng của mày cũng nên đến.” Diệp Thiên nhìn Châu Đan Phong, lạnh lùng nói: "Chuyện này là do mày khơi màu, hại vợ của tạo suýt sẩy thai, vậy tạo sẽ cho mày nếm thử cảm giác sợ hãi khi sắp sảy thai
Vừa dứt lời, một ngón tay của Diệp Thiên chỉ ra ngoài.
"Không!”
Ngay khi giọng nói hoảng sợ của Châu Đan Phong vang lên, một luồng sáng vàng chiếu vào bụng hắn, khoét ra một lỗ dài mười mấy centimet.
"A!"
Châu Đan Phong hét lên vội vàng che miệng vết thương, máu lập tức nhiễm đỏ tay anh ta.
“Cứu tôi! Cứu tôi với! Nếu không thì tôi chết mất!” Anh ta kinh hãi kêu lên.
Tuy nhiên, không ai dám bước tới cứu anh ta.
Thời điểm này, cuối cùng thì anh ta cũng cảm nhận được loại tuyệt vọng kêu trời không thấu, kêu đất không hay khi Tần Liên Tâm kêu người đưa cô đến bệnh viện.
"Ba thằng ngu thổi tha, tao đã nói với bọn mày rồi, phu nhân nhà tạo không phải là người mà mày có trêu chọc.
Bọn mày không tin lại đi trêu chọc ngài ấy, hiện tại biết phu nhân nhà tạo không dễ chọc chưa?” Takeru Satoh bỏ đá xuống giếng nói.
Nhìn kết cục của bọn chúng như thế này, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nam Việt có một câu nói như thế nào nhỉ? Cả không ăn muối cá ươn,
Anh ta chỉ cảm thấy người Nam Việt cổ đại quá trí tuệ, cậu nói này hoàn toàn đúng, chỉ là bọn ngu xuẩn này không nghe theo lời của họ nên mới có kết cục như thế này.
“Vợ, anh xử lý như vậy em có hài lòng không?" Diệp Thiên đến bên cạnh Tân Liên Tâm.
Anh ngồi xổm xuống, mỉm cười nằm lấy bàn tay lạnh lão còn mang theo vết máu đã khô của cô hỏi.
Tần Liên Tâm cúi đầu nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của mình, nghĩ mà sợ nói: "Cục cưng không sao nên dù anh có xử trí như thế nào em cũng sẽ hả giận.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với cục cưng thì cho dù anh có chém chúng thành ngàn mảnh cũng sẽ không thể giải tỏa cơn tức giận của em.
Cục cưng là mạng sống của em, nếu mất đi bọn họ thì em sẽ không muốn sống nữa.”
Nói xong, nghĩ đến vừa nãy cô không có năng lực để cứu nổi con của mình thì lập tức cảm thấy bản thân vô dụng, rất có lỗi với cục cưng nên lập tức rơi mắt hổ thẹn và tủi thân.
Diệp Thiên cảm thấy đau lòng, đứng dậy ôm chặt Thân Liên Tâm trong vòng tay, áy náy nói: “Là lỗi của anh đã làm cho em và cục cưng sợ hãi, để em phải tủi thân.
"Hu hu...!là do em thật vô dụng, không có năng lực để bảo vệ cục cưng của chúng ta.” Cô vùi đầu vào lồng ngực của Diệp Thiên, đau lòng khóc.
“Đại sư Diệp, là chúng tôi vô dụng không bảo vệ được phu nhân và các con của ngài.
Xin ngài hãy trị tôi!” Takeru Satoh, Hoặc Cảnh và Triệu Cửu Linh đều xấu hổ quỳ xuống nhận tội.
Tần Liên Tâm vội lau nước mắt nói: “Diệp Thiên, đừng trách Takeru và hai ông cụ, lúc đó họ đều đã dùng hết sức để bảo vệ em và con, chỉ trách kẻ thì quả lợi hại
.