Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 259: Thầy Diệp Huấn Luyện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Dừng tay!"
Đúng vào lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.

Mọi người dõi mắt nhìn về phía tiếng nói, thấy một cô gái mặc đồ ngụy trang gương mặt xinh đẹp dịu dàng, gương mặt lộ vẻ không vui.

van.

"Bạch Mẫu Đơ, cô định làm gì?" Lão Hắc ưỡn ngực lên chất "Các anh không thể đối xử với tổng huấn luyện viên như vậy được." Mẫu Đơn Trắng cần nhẹ răng, dáng vẻ không hài lòng.

"Ha ha ha!" Hơn tám phần số thanh niên đều phá lên cười.

Lão Hắc càng ầm ĩ hơn nói: "Bạch Mẫu Đơn, cô có bị bệnh không đấy, bản thân cô đang ở trong hoàng cung, chẳng lẽ còn không biết tính cách của đội thiên tài tinh anh này như chúng tôi?" "Còn chúng tôi không thể đối xử với anh ta như vậy, tôi cho cô biết.

Chúng tôi không những đối xử với anh ta như vậy, chúng tôi còn muốn đánh anh ta, cho anh ta biết làm tổng huấn luyện viên của chúng tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu, cho chúng tôi leo cây thì lại càng phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc của chúng tôi!" "Các anh." Gương mặt Mẫu Đơn Trắng cũng đỏ bừng vì tức giận, ngực run rẩy nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho sư phụ tôi, để sư phụ tôi đến chỗ tổng quản Giang báo cáo việc làm của các anh!"
Mẫu Đơn Trắng vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

Đúng lúc này, một tiếng "Vèo!" vang lên, thấy một viên đá nhỏ nhanh như chớp xẹt qua không khí, đập lên điện thoại của Mẫu Đơn Trắng.

"Sư muội cẩn thận!" Hoa Hồng Đỏ bên cạnh hét lên thất thanh
Am!
Không đợi Mẫu Đơn Trắng kịp phản ứng lại, viên đá nhỏ đã đập vào điện thoại của Mẫu Đơn Trắng, trực tiếp xuyên thắng qua điện thoại của cô ta.

"A!" Mẫu Đơn Tràng giật mình, trái tim nhảy lên thình thịch, lập tức quay sang nhìn về phía viên đá nhỏ vừa bắn đến, đã thấy Trần Phong hai tay bắt chéo sau lưng đi tới.

"Trần Phong, anh có ý gì thế hả?" Hoa Hồng Đỏ giận dữ nói.

Trần Phong hừ lạnh, nói: "Thế mà tổng quản Giang lại cho các cô gia nhập vào đội thiên tài tinh anh, cùng huấn luyện với chúng tôi, các cô phải thành thật một chút.

"Tại sao phải như thế?" Hoa Hồng Đỏ không hài lòng nói.

Trần Phong cười khẩy, tay vuốt ngược tóc lên, làm màu nói: "Chỉ dựa vào việc tôi là đại ca của đội ngũ này, các cô phải nghe lời tôi không điều kiện, nếu không...!Ngay cả các cô, tôi cũng đánh" "Anh!" Hoa Hồng Đỏ tức giận đến mức sắp bùng nổ.


Lúc này Lãnh Hổ đứng dậy, tức giận nói: "Trần Phong, anh đừng có quá đáng, có biết hành vi này của anh là hành vi của bọn lưu manh du côn không hả!" "Khó chịu à, một đấu một đi." Trần Phong hip mắt.

"Anh.." Nói đến một đấu một, Lãnh Hổ lập tức chẳng còn cách nào khác.

Trần Phong nhìn thấy thế, đắc ý nói: "Chúng tôi là đội thiên tài tinh anh, ai nấy đều là rồng phượng trong loài người, người yếu nhất cũng có thể treo các anh lên mặc sức đánh thỏa thích, cho nên tu luyện cùng với chúng tôi, những thử thiên tài nửa mùa như các anh đều phải thành thật cho tôi, hoặc là nghe lời tôi, hoặc là làm người câm điếc, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo"
Mấy chữ cuối cùng, anh ta cực kỳ nhấn mạnh.

Mẫu Đơn Trắng và Hoa Hồng Đỏ nghe thấy đều vô cùng khó chịu.

"Được rồi được rồi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bọn họ thích làm thì cứ làm đi, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy là được." Quạt Giấy Trắng vội vàng chạy ra hòa giải, kéo Mẫu Đơn Trắng, Hoa Hồng Đỏ và Lãnh Hổ ra ngoài.

"Tiếp tục làm việc đi." Trần Phong rất có cảm giác thành công kêu gọi mọi người.

Đám người lão Hắc nhanh chóng bận rộn công việc.

Mà lúc này, trên một con đường nhỏ ở gần trường huấn luyện "Tổng huấn luyện viên, sắp đến trường huấn luyện rồi, tha thứ cho tôi lắm miệng nói ra câu không nên nói, khi huấn luyện đảm thiên tài võ thuật kia, tốt nhất anh đừng quả nghiêm khắc, gắng hòa thuận với bọn họ, nếu không sẽ rất dễ bị bọn họ huấn luyện ngược lại." Tài xế vừa tập trung lái xe, vừa có ý tốt nhắc nhở.

"Thật sao?" Diệp Thiên hứng thú, hỏi: "Bọn họ còn dám huấn luyện ngược lại tổng huấn luyện viên sao?" "Đó là chuyện đương nhiên.

Tài xế nói: "Bọn họ đều là thiên tài võ thuật, phần lớn đều đến từ những dòng họ võ thuật, ngay từ khi vừa mới bắt đầu hiểu chuyện cũng đã bắt đầu luyện võ rồi, cho nên ai nấy đều kiêu căng ngạo mạn, không chịu nghe dạy dỗ, rất khó khống chế, từ khi tổng quản Giang tổ chức và xây dựng đội thiên tài tinh anh đến nay, chỉ mới ba năm ngắn ngủi đã đổi đến mười vị tổng huấn luyện viên rồi, không phải bị tức giận bỏ đi cũng là bị đánh cho bỏ chạy, cho nên tôi phải trịnh trọng nhắc nhở anh"
Diệp Thiên thuận miệng nói cảm ơn, không hiểu nói: "Nếu là huấn luyện người học võ, những tổng huấn luyện viên mà tổng quản Giang phải đến hắn đều có thực lực rất mạnh mẽ, làm sao lại bị đánh ngược lại được?" "Chuyện này có chỗ anh không biết rồi đúng không?" Tài xế cười nói: "Những thiên tài này rõ ràng chắc chắn không đánh lại những tổng huấn luyện viên đã từng đến nhận chức.

Nhưng bọn họ có nhiều thủ đoạn, anh phải biết nếu bọn họ không đến từ gia đình võ thuật danh giá cũng là gia đình pháp đạo nổi tiếng, có thể cho ít thuốc chuyên dùng để đối phó người học võ vào trong nước trà của tổng huấn luyện viên, tranh thủ khi tổng huấn luyện viên không chú ý dán lên người ông ta mấy lá bùa, những thứ này tôi đều đã từng nhắc nhở cho mấy tổng huấn luyện viên trước, nhưng đều mắc lừa mà khó lòng đề phòng được, sau đó đành lần lượt chịu hành hạ thôi." "Tôi biết rồi." Diệp Thiên tựa vào lưng ghế cười nhạt nói "Cho nên anh cố gắng huấn luyện nhẹ nhàng chút, bị bắt nạt cũng đừng nổi giận, đi trò chuyện giao lưu với bọn họ nhiều một chút, đặc biệt là đội trưởng của bọn họ Trần Phong, tuân theo tính cách anh ta, như vậy anh có thể bớt bị hành hạ hơn một chút." Tài xể nhắc nhở.

Diệp Thiên cười ha ha: "Tôi quyết định đưa bọn họ vào chỗ chết để huấn luyện, huấn luyện đến khi bọn họ bật khóc, huấn luyện đến khi bọn họ cầu xin tôi tha thứ, huấn luyện đến khi bọn họ năm sấp trên mặt đất như con chó chết thì thôi." "Cái gì?" Tài xế kinh ngạc, cũng may tay lái xoay nhanh, suýt nữa cả người cả xe đã rơi xuống vách núi rồi, sau đó không dám tin mà hỏi: "Anh thật sự dám làm như vậy sao?" "Ông cảm thấy tôi giống như đang nói đùa lắm sao?" Diệp Thiên cười nói.

"Vậy tôi chỉ có thể chúc anh bình an thôi, tổng huấn luyện viên." Nói xong câu đó, tài xế không tiếp tục nhiều lời nữa, chỉ cảm thấy vị tổng huấn luyện viên trẻ tuổi này quả thật đang tìm đường chết.

Thậm chí ông ta cũng đã tưởng tưởng ra, nếu Diệp Thiên huấn luyện những thiên tài kia một cách tàn nhẫn, sẽ gặp phải hiệu quả như thế nào.


Tuyệt đối sẽ được xe cứu thương kéo ra, nghiêm trọng hơn một chút còn có thể bị xe tang chở đi luôn ấy chứ.

Phải biết, những thiên tài này, ai nấy đều có hoàn cảnh gia đình vững chắc, những tổng huấn luyện viên trước đây cho dù có bị hành hạ, cũng chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn, ngay cả suy nghĩ trả thù bọn họ cũng chẳng dám có, nếu không thì nhiều chủ gia đình của dòng họ võ thuật nổi tiếng như vậy tìm đến tận cửa tỉnh sổ, cho dù có là tổng quản Giang cũng phải đau đầu chết mất.

"Có khi nào hàn chỉ giả vờ ghê gớm trước mặt mình, rồi lát nữa vừa gặp những thiên tài kia sẽ lập tức kêu anh gọi em móc nổi quan hệ?" Trong lòng tài xếể suy xét
Lúc này, bên trong trường huấn luyện.

"Đội trưởng, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù lần này tổng huấn luyện viên có là thần tiên, cũng đủ cho hàn uống đến no bụng!" Lão Hắc báo cáo.

"Rất tốt." Trần Phong hài lòng nói: "Trước tiên mọi người cứ nghỉ ngơi tại chỗ đi, ngồi đợi vị tổng huấn luyện viên đã cho chúng ta muộn đến ba tiếng đồng hồ đến đây nhận sự trừng phạt nghiêm khắc của chúng ta." "Vâng! Đội trưởng!"
Đám người nhanh chóng ngồi xuống sân huấn luyện vừa nói vừa cười trò chuyện.

"Tổng huấn luyện viên xui xẻo này, lần này sẽ bị đùa giỡn thế thảm rồi." "Hy vọng tổng huấn luyện viên đừng đến, nếu không hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng.

"Tôi cũng không dám tưởng tượng, tổng huấn luyện viên ngồi lên chiếc ghế kia, rơi xuống hố xong, sau khi bò ra sẽ có sắc mặt như thế nào."
Nhiều nam nữ trẻ tuổi đều giống như Mẫu Đơn Trắng, vừa mới bị điều động đến đội thiên tài tinh anh này cũng nhận huấn luyện với bọn họ, đứng bên cạnh nhỏ giọng thầm thì.

Ram ri!
Đúng lúc này, tiếng kèn vui tai vang lên.

Mọi người đều dõi mắt nhìn về phía âm thanh, thấy một chiếc xe Audi A6 đeo biển số màu trắng đang lái vào trường huấn luyện.

"Đến rồi đến rồi! Tổng huấn luyện viên đến rồi!"
Đám người lập tức ầm ĩ lên.

Tuy rằng đám người thể hiện vô cùng không tập trung, nhưng đều đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng dõi theo chiếc xe Audi, muốn nhìn xem tổng huấn luyện viên như thế nào, có phải là một nhân vật vô cùng quan trọng trong giới võ thuật hay không.

"Mẹ nó chứ!"
Đúng lúc này, Nhị Cấu đột nhiên kêu lên: "Đội trưởng anh nhìn xem.


Xe của tổng huấn luyện viên không đỗ ở bãi đỗ xe, lái thẳng vào sân huấn luyện kìa, lái thẳng vào chỗ chúng ta luôn " "Tôi đang nhìn đây." Trần Phong nghi ngờ nói: "Trước đây khi tổng huấn luyện viên đến, xe đều phải đỗ ở bãi đỗ xe, sau đó đi bộ vào sân huấn luyện.

Hôm nay tại sao lại có cảnh tượng thể này?" "Không biết được.

Lão Hắc gãi đầu nói: "Không phải là tài xế Tiểu Dương quên mất đấy chứ?" "Tiểu Dương không có can đảm này, nhất định là ý của tổng huấn luyện viên." Có cô gái nói.

"Rất có lý!" Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

"Ha! Nói như vậy, lần này tổng huấn luyện viên vô cùng nhẹ nhàng nhỉ, ngay cả mấy trăm mét đường cũng chẳng muốn đi, dám lái cả xe vào sân huấn luyện của chúng ta.

Lá gan to quá nhỉ." Có một thanh niên khó chịu nói.

"Xem ra hắn thật sự thích ăn đòn." Trần Phong hừ lạnh.

Một tiếng phanh két nhanh chóng vang lên, Audi dừng lại bên cạnh bàn trà, sau đó tài xế từ trên ghế lái bước xuống.

"Tiểu Dương, ông có bệnh không đấy, lái xe vào sân huấn luyện để làm gì hả?" Lão Hắc khó chịu nói.

Tài xế Tiểu Dương vô tội giang hai tay, dáng vẻ không liên quan gì đến tôi, sau đó kéo cửa xe đằng sau ra.

Một giây sau, một bóng người từ hàng ghế sau của xe Audi bước xuống.

Chỉ thấy hắn đeo kính râm, mặc đồ ngụy trang, vì thời tiết đã vào đông, trời trở lạnh, sau khi xuống xe, hắn vẫn không quên kéo theo chiếc áo khoác quân đội trong xe ra khoác lên người, sau đó rất kiêu ngạo xoay người, gương mặt lộ cần đời nhìn về phía bọn họ.

i nụ cười bất
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngày người Mẹ nó đây không phải tổng huấn luyện viên, mà là đội viên mới chứ
Tổng huấn luyện viên mà còn trẻ như vậy sao?
Chỉ là không có ai chú ý đến.

Mẫu Đơn Trắng, Hoa Hồng Đỏ, Lãnh Hồ, Quạt Giấy Trắng, tất cả bốn người đều kinh ngạc hả hốc miệng đến mức có thể nhét vừa một quả táo, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sợ hãi, vui mừng, không dám tin, có rất nhiều vẻ mặt phức tạp.

Mẹ nó đây không phải là sư phụ Diệp sao? "Xin chào, các bạn học viên, tôi là tổng huấn luyện viên của các bạn, Diệp Thiên.

Tổng quản Giang bảo tôi đến huấn luyện các bạn, xin hãy gọi tôi là Diệp tổng huấn luyện viên hoặc Diệp huấn luyện viên cũng được." Diệp Thiên vẫy tay cười nói với bọn ho.


Mọi người sửng sốt.

Một giây sau.

Phụt
Tất cả mọi người đều bật cười ầm ĩ "Mẹ nó anh được khi phải đến đây chọc cười chúng tôi à?" Nhị Cẩu cười nghiêng ngả nói.

Diệp Thiên lập tức ngừng cười, chỉ vào thắng Tèo giọng nói lạnh lùng: "Bạn học viên này, xin mời anh nói chuyện chú ý một chút, có biết khi anh đang sỉ nhục tôi, cũng là anh đang sỉ nhục tổng quản Giang của các anh là khi không hả?"
Sắc mặt thắng Tèo cứng đờ, vội vàng che miệng, dáng vẻ thật xin lỗi tổng quản Giang, không phải tôi cố ý đâu.

"Ha ha!" Lúc này lão Hắc cười to nói: "Ranh con, mẹ nó anh đến từ gia đình võ thuật danh giá nào hả, còn chẳng lớn tuổi bằng anh Hặc của anh đâu, dám đứng trước mặt anh Hắc của anh giả vờ làm tổng huấn luyện viên, không sợ anh Hắc trừng trị anh sao?"
Anh ta vừa nói dứt câu, bốn người Mẫu Đơn Trắng đều cảm thấy vui mừng như điên.

Người này lại dám kêu gào ầm ĩ trước mặt Diệp Bắc Minh như vậy, quả thật là tự tìm tai họa.

Có điều Diệp Thiên cũng không chấp nhặt với anh ta, mà chỉ sở tay vào túi, ném cho lão Hạc một quyển sách nhỏ màu đỏ, đồng thời nói thêm: "Mở mat chó của anh ra mà nhìn xem, tôi có phải là tổng huấn luyện viên của các anh hay không." Rất nhanh, trong đó bao gồm cả Trần Phong, một đám người đều nhìn về phía lão Hắc Sau đó dưới cái nhìn của hơn mười đôi mắt, lão Hặc mở quyển sách nhỏ màu đỏ ra.

Quả nhiên là chứng nhận tổng huấn luyện viên, hơn nữa tấm ảnh dán trên đó còn giống hệt người trẻ tuổi đang đứng trước mặt này.

"Chuyện này..." Tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc không phản ứng kịp, không dám tin vào mắt mình nữa.

Tổng quản Giang lại phải một tổng huấn luyện viên còn trẻ như vậy đến cho chúng ta sao? "Xếp hàng!" Diệp Thiên giật lại giấy chứng nhận tổng huấn luyện viên trên tay lão Hắc, quát một tiếng.

Nhưng mà, cũng chẳng có tác dụng quái gì, ngoại trừ những người như Mẫu Đơn Trắng không phải thành viên của đội thiên tài tinh anh đã xếp hàng ngay ngắn ra, bảy mươi tám mươi người của đội thiên tài tinh anh đều ngoảnh mặt làm ngơ, hơn nữa khóe miệng còn nở nụ cười khẩy.

"Sao hả? Lời của một huấn luyện viên như tôi mà chẳng có tác dụng gì sao?" Diệp Thiên tháo kính rầm xuống ném cho tài xế đứng bên cạnh, liếc mắt nhìn mọi người cười nhạt nói.

Trần Phong lập tức liếc mắt ra hiệu cho lão Hắc.

Lão Hắc lập tức cười hạ hạ đứng dậy, nói với Diệp Thiên "Tổng huấn luyện viên đừng nóng giận, không phải là lời nói của anh chẳng có tác dụng gì, mà là những huấn luyện viên trước đây trước khi huấn luyện chúng tôi, đều phải ngồi lên chiếc ghế kia vừa uống trà vừa nghe chúng tôi tự giới thiệu bản thân, anh có muốn huấn luyện chúng tôi, dù sao trước tiên cũng phải biết chúng tôi đã chứ, nếu không ngay cả chúng tôi tên là gì cũng chẳng biết.

"Thật sao?" Diệp Thiên liếc mắt nhìn mọi người hỏi.

"Đúng vậy tổng huấn luyện viên!" Ngoại trừ đám người Mẫu
.