Tiếng nói cất lên làm tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả gã thuật sĩ định đánh Thẩm An Kỳ cũng đứng ngẩn ra đấy nhìn.
Một người giàu có như lão gia Choi trong nhà hắn phải bố trí rất nhiều cao thủ, dám ở trong nhà ông ta đánh người sợ chỉ có nước mất cả chì lẫn chài.
Quả nhiên, theo hướng giọng nói cất lên, mọi người thấy một người đàn ông trung niên với dáng người vừa phải xuất hiện trong phòng khách, bên cạnh còn có hai vị trưởng lão “Chào cụ Choi!” - Mọi người đồng thanh nói.
Choi Hyun-in hươ hươ tay, tức thì ra lệnh: "Mau mang tiểu thư đi vào." Không lâu sau, mười mấy người đàn ông bước khiến một chiếc giường sắt vào đại sảnh.
Trên giường sắt là một cô gái với khuôn mặt gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, nằm im bất động hệt một người đã chết khiến nhiều người ra chiều tiếc thương.
Cô ấy mới mười tám mười chín tuổi, đương tuổi xuân mà lại bị bệnh tật hành hạ như thế này, quả là đáng thương!
Nhất là Choi Hyun-in, mắt thấy đứa con gái yêu quý nhất của mình ngày một ốm yếu, ngày càng giống một người chết, trái tim ông như thể bị khoan điện đâm vào, đau đến không thể hô hấp, đau đến hốc mắt cũng đỏ au.
“Yoon Họ, cho người trói Yoon-xi lại!” Choi Hyun-in nghẹn giọng bảo, đau lòng đến mức không kìm chế nổi.
“Vâng thưa cha!” - Choi Yoon Họ bước đến giường sắt nói: “Trói em gái tôi lại và cố định chiếc giường sắt này ngay lập tức! Ngay sau đó, vài tên người hầu lấy ra một đống dây thép và một máy khoan, nhanh chóng làm theo chỉ thị,
Không lâu sau, tám chân của của chiếc giường sắt được cổ định bằng loại đinh vít dài hơn mười phân, cô con gái Choi Yoon-xi cũng bị hơn chục sợi dây thừng buộc chặt vào giường sat.
Chứng kiến một loạt các hành động này này, hàng chục người có mặt chỉ biết nhìn nhau thắc mắc.
Rốt cuộc là đang định làm cái gì vậy?
Ngay cả Diệp Thiên cũng cau mày.
Cô gái này khi tỉnh lại sẽ cảm thấy kinh khủng thế nào đây chứ? Sao bọn họ lại có thể dùng cách này để bảo vệ cô ấy? “Diệp Thiên, anh có biết họ đang làm gì không?” - Thẩm An Kỳ hỏi khẽ, cảm thấy căng cả da đầu, đối xử với một cô gái như thế này thật quả tàn nhẫn.
“Anh đoán cô gái này bị phù phép, khi tỉnh dậy sẽ phát điện, nên mới cố định cô ấy trên giường để tránh chạy lung tung làm người khác bị thương.
- Diệp Thiên phán đoán.
“Ồ” - Thẩm An Kỳ nửa hiểu nửa không cũng gật gù cho qua.
“Hứ, mày cũng biết là bị trúng tà thuật, còn không mau chạy đi, cần thận cô ấy tỉnh lại giật đứt dây bóp chết mày!” - Gã thuật sĩ người Nhật lại ra chiều uy hiếp.
“Người nên chạy hẳn là mày mới đúng." - Diệp Thiên nhẹ giọng nói.
“Tao chạy á?” - Hắn cười khinh bỉ - "Kỹ năng của Muto
Shinaki ta lợi hại như vậy, hả lại sợ một con bé trúng phải tà thuật sao? Nói đùa đấy à?” “Thử xem.
- Diệp Thiên thúc giục.
Diệp Thiên để ý thấy hai vị trưởng lão kế bên Choi Hyun-in đúng là sở hữu pháp lực cao cường ấy vậy mà khi cô gái này phát điển họ cũng lực bất tòng tâm, có thể thấy một khi cô ta tỉnh lại sẽ đáng sợ đến mức nào.
Còn tên Muto Shinaki này, ông ta bảo bản thân có pháp lực thông thiên văn tường địa lý cũng chỉ là tự cao tự đắc mà thôi, nói trắng ra, thực lực còn không bằng hai vị trưởng lão đứng cạnh Choi Hyun-in nữa là “Thử thì thử" - Muto Shinaki không tin mình không trị nỗi tà thuật này.
Hơn nữa, ông ta cũng không muốn người khác lấy được một tỷ đô này, nên mới là người đầu tiên ra tay.
Nghĩ vậy, hắn tiến lên vài bước nói với Choi Hyun-in: "Cụ Choi, thực ra cũng không phải trải dây đóng đinh phiền phức vậy đâu.
Có Muto Shinaki này ở đây, cho dù không trị khỏi được cũng có cách khác chế cô ấy để cô ấy không gây hại đến người khác được " “Vẫn nên phòng bị tốt để tránh hậu hoạn, tránh để con bé gây hại đến mọi người” - Choi Hyun-in đáp.
Muto Shinaki cười khẩy nói: "Tiểu thư đã bị trói rồi, có phải tôi đã có thể xem cô ấy đã trúng phải tà thuật nào, để còn biết phải dùng phương pháp gì để trị liệu?" “Đợi nó tỉnh lại rồi nói tiếp vậy.
- Choi Hyun-in nóng nảy đáp.
Muto Shinaki hiểu bản thân không nên nhiều lời, lập tức im miệng, nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa đủ điều.
Chẳng phải chỉ là chữa bệnh thôi sao, cần gì phải rắc rối như vậy? Người Hàn Quốc cứ thích chuyện nhỏ xé to thế này à? Thảo nào cứ hay lải nhải bọn họ phát minh ra được cái này cái nọ.
Nếu không phải vì một tỷ đô la Mỹ đó, ông đây đã chả thèm đến cái đất nước rách nát này.
Mẹ kiếp!
Nửa tiếng sau đó, cô gái nằm trên giường sắt đột nhiên mở to mắt, gầm lên một tiếng: "Mẹ kiếp!”
Nhưng nhìn thấy Choi Yunxi mở to mắt, mọi người có mặt đều giật mình, không khỏi buông tiếng chửi thề.
Đôi mắt cô ta đỏ ngầu như hai viên hồng ngọc, khuôn mặt lại như một con tắc kè hoa, lúc xanh, lúc đỏ, lúc vàng...!Bảy loại màu sắc cử thi nhau hoán đổi.
Hơn nữa, trên mặt còn nổi gân xanh, giống như một bầy giun đất đang bò ngoan ngoèo trên mặt.
Khuôn mặt nhăn nheo vô cùng đáng sợ, không dám tới gần.
“Thật đáng sợ!” - Muto Shinaki hốt hoảng lùi bước, trước đây ông ta không sợ yêu ma quỷ quái, hôm nay lại hoảng hồn đến nỗi sởn cả tóc gáy.
“Không phải là rất giỏi sao, sao lại sợ đến nông nổi này?" Diệp Thiên không khỏi tức cười.
"Hừ." - Muto Shinaki khịt mũi - "Do tạo đứng gần quá, cô ấy lại bất ngờ biến thành bộ dạng này, hơn nữa lại còn phát ra tiếng gầm, ai mà không giật mình chứ?"
Diệp Thiên cười khẩy.
"Đừng bao biện cho sự kém cỏi của của mình nữa, không phải cho rằng bản thân pháp thuật cao cường sao? Vậy thì cứ khống chế cô ấy đi, lùi bước làm gì chứ
Nghe vậy, Muto Shinaki tức đến mức muốn đến đấm Diệp Thiên vài phát, đạp xuống đất rồi dày vò hắn, chỉ là không dám cư xử thô lỗ ở nhà họ Choi nên chỉ còn cách nhịn lấy.
Lúc này, Choi Hyun-in lên tiếng: "Con gái tôi đã tỉnh lại, mời các vị đến xem bệnh tình cho nó.
Nếu ai có thể chữa khỏi, giải thưởng một tỷ đô sẽ thuộc về người đó ngay lập tức!
Nếu Choi Hyun-in nói câu này trước khi Choi Yoon-xi tỉnh lại, hàn đảm người này sẽ tranh giành nhau mà chạy đến xem.
Nhưng với tình trạng hiện tại, hơn tám phần là những kẻ đang run rẩy vì sợ sệt mất rồi.
Nhất là những lang băm giang hồ, bọn họ chưa từng gặp bệnh nhân nào mắc phải triệu chứng này, sợ đến nỗi đứng còn không vững, đâu dám tới gần mà khám.
Chỉ có một số người học học dị thuật là có thể giữ được bình tĩnh.
“Ta tới đây!” - Muto Shinaki rất khó chịu trước sự khinh thường của Diệp Thiên, hét lên rồi giả bộ tiến về phía Choi
Yoon-xi.
Vốn dĩ ông ta đang tràn đầy tự tin, nhưng vừa bước đến cạnh giường, đôi mắt như hai viên ruby của Choi Yoon-xi hung ác nhìn chằm chằm vào hằn, nhe răng giơ vuốt, điên cuồng gào thét, giao tranh kịch liệt.
Muto Shinaki nuốt nhanh ngụm nước bọt, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Nhưng tiếp theo, ông ta lấy ra một lá bùa, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi dán mạnh vào trán Choi Yoon-xi, hét lớn: "Đứng im!”
Choi Yoon-xi bỗng nhiên bất động.
"Ô, được này!" - Hết thảy đều ngạc nhiên.
Ngay cả Choi Hyun-in cũng bật dậy khỏi ghế và có cách nhìn khác Muto Shinaki.
Đây đã là nhóm người thứ ba mà ông ta mời về, duy chỉ có
Muto Shinaki có thể kiềm chế con gái mình.
"Haha!!!"
Muto Shinaki đắc ý cười lớn, nhưởng mày nói với Diệp Thiên “Thấy thế nào hả thắng oắt con Nam Việt này, bây giờ mày đã tin pháp thuật thông thiên ông đây rồi chứ?" “Múa rìu qua - Diệp Thiên đáp.
"Mày!" - Vẻ mặt Muto Shinaki lại.
"Đúng là tiểu tử kiêu ngạo!" "Nếu có bản lĩnh thì cũng lên xem,đừng mãi ở đó nói nhảm!"
Nhiều thuật sĩ Hàn Quốc lẫn Nhật Bản đều bất mãn lên tiếng.
Đến cả Choi Hyun-in cũng khó chịu nhìn chăm chăm Diệp Thiên như một lời cảnh cáo, sau đó nhìn sang Muto Shinaki thúc giục: "Ngài Muto Shinaki, mau đến xem con gái tôi trúng phải loại có thể tiêu trừ được không.
“Được thôi!” - Muto Shinaki đáp lại.
lạnh lùng liếc Diệp Thiên một phát, như thể nói rằng đợi tao chữa khỏi bệnh cho tiểu thư Choi rồi sẽ giải quyết mày sau.
Tiếp đó, anh tiến đến mép giường, lấy bàn tay gầy như chân gà của Choi Yoon-xi lên quan sát.
Rốt cuộc xem cả buổi cũng không xem ra được gì, trên trán cũng xuất hiện ba nếp gấp.
Đúng lúc ấy bỗng dưng có tiếng nổ bất ngờ.
"Bùm!”
Lá bùa trên trán Choi Yoon-xi đột nhiên bốc “Có chuyện gì vậy?" - Mọi người kinh nhiên reo lên.
Tiếp theo đó, Choi Yoon-xi bắt đầu cử động.
Cánh tay đang bị Muto Shinaki nằm lấy ngay lập tức quật lại, bắt ngược lại tay ông ta, tiếng kêu la thê thảm lập tức vang lên.
"Á! Đau quá! Buông ra! Buông
Chỉ thấy năm ngón tay của Muto Shinaki bị Choi Yoon-xi chặt, ông ta vừa la hét vừa cố gắng rút ra, nhưng dùng cách nào cũng không rút ra được.
Giống như bị của kẹp vào chân vậy, đau đến mức chỉ muốn lăn đùng ra nền đất, cơ mặt méo xệch, nước mắt chảy ròng ròng.
Bum!
Thẩm An Kỳ không khỏi che miệng cười.
“Diệp Thiên, anh đốt bùa đấy à?" - Cô thì thầm vào tai Diệp
Thiên.
Diệp Thiên chỉ cười không nói.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, Thẩm An Kỳ biết quả nhiên là hàn, cô cảm thấy Diệp Thiên làm vậy thật xấu xa, nhưng cũng rất hả giận, để tên Muto Shinaki kia thôi khoác lác.
Thực ra, lá bùa đó sớm muộn gì cũng sẽ cháy, Diệp Thiên chỉ làm lá bùa cháy sớm hơn, canh đúng lúc Muto Shinaki đang ở đó, cho ông ta nếm mùi trái đắng.
"Nhanh lên! Tất cả thuật sĩ đều cùng nhau xông lên đi chứ, mau tìm cách khống chế con gái tôi lại!” - Choi Hyun-in hét lên, Ngay sau đó, một nhóm thuật sĩ chạy đến, lại tiếp tục dán bùa, tạt máu chó mực, nhưng hoàn toàn không còn tác dụng, bởi vì lúc này Choi Yoon-xi đã mạnh hơn so với trước đây.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!" - Muto Shinaki nhìn thấy những thuật sĩ còn lại đang mất đi nhuệ khí, từ từ rút lui, ông ta vô cùng hoảng loạn.
Cơn đau từ bàn tay lại truyền xuống, các đốt tay hình như đều đã gãy cả rồi,
Những thuật sĩ người Nhật khác không chịu nổi nữa bèn tiến lên hàng giải vây cho Muto Shinaki, rốt cục lại dùng lực quá mạnh, năm ngón tay của ông ta mới chỉ bị gãy xương, giờ đây đã nát vụn, máu me đầm đìa trên mặt đất.
“Tay của tall!” - Muto Shinaki thoát khỏi móng vuốt của quỷ, nhưng nhìn thấy mấy ngón trên bàn tay phải đã biến mất, ông ta khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Mà lúc này Choi Yoon-xi bị máu vương trên người lại càng trở nên hung bạo hơn, khuôn mặt vốn dĩ là bảy màu đan xen hoán đổi, bây giờ đã trở thành một gương mặt hắc ám lúc ẩn lúc hiện.
Không khó để nhận ra đó là gương mặt của một cụ già "Đây là.." - Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Thẩm An kỳ nhìn thấy gương mặt này cũng thất thanh hết
Trời ơi, là hắn! Hoá ra là hàn lên..