Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 195: Vạch Trần Thân Phận Mọi Người Khiếp Sợ






**********
"Hắn là thầy Thiên?" "Thật hay giả vậy?" "Thầy Thiên còn trẻ như vậy? Mới tầm khoảng ba mươi tuổi
Cùng với những lời nói của Ngụy Tử Phi, toàn bộ sảnh tiệc đột nhiên tràn ngập kinh ngạc, tất cả đều dồn sự nghi ngờ, ngạc nhiên và nhiều ảnh mất phức tạp khác về phía Diệp Thiên.

"Cậu Ngụy, anh ta không phải là anh trai của Thẩm An Kỳ sao? Làm sao lại trở thành thầy Thiên?" Hàn Ngự gãi gãi đầu, mặt đầy dấu hỏi.

Ngụy Tử Phi nghe vậy liền giật mình, hướng Diệp Thiên nói: "Tôi nói này cậu Thẩm, người ta gọi tên thầy Thiên, anh đứng dậy xem náo nhiệt?"
Sau đó anh ta lại hét vào mặt Thẩm An Kỳ: "Cô An Kỳ, anh của cô không phải là không học sõi tiếng Việt chứ? Bảo anh ta mau ngồi xuống, đừng đứng lên hù người, cẩn thận đại tông sư Muto cho anh ta một trận đòn."
Ngụy Tử Phi vừa nói câu này thì mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra đây là anh trai của cô Thẩm An Kỳ, không phải thầy
Thiên.

Vậy hắn ta đứng dậy làm quái gì? Bệnh thần kinh "Này! Câu Thẩm, sao vẫn còn chưa ngồi xuống, đại tông sư Muto cho anh bay xác bây giờ!" Nhìn thấy Diệp Thiên vẫn còn đứng lên, Ngụy Tử Phi cười nhạo Anh ta cố ý muốn Diệp Thiên trở thành tâm điểm, sau đó sẽ bị Shinaki Muto giết chết, ai bảo vừa nãy hãn sỉ nhục anh ta là chó hình người.

Nhưng anh ta không hề nghĩ tới Diệp Thiên nhún vai, cười lạnh nhìn Ngụy Tử Phi nói.

"Nếu như thầy Thiên trong miệng anh là chủ nhân giết chết Thiên Sát, đốt nhà Miyazaki, vậy thì đúng, người đó là tôi, thầy Thiên "Cái gì?”
Lời nói này vừa nói ra, thân thể mọi người chấn động, sau đó đều là sững sở, ngẩn người nhìn Diệp Thiên.

“Anh, anh, anh...!không phải là anh của Thẩm An Kỳ sao?” Ngụy Tử Phi không dám nói gì.

“Không sai!” Lúc này, Thẩm An Kỳ đứng lên, khẳng định nói: “Anh ấy chính là thầy Thiên! “Fuck!” Với sự xác nhận của Thẩm An Kỳ, Ngụy Tử Phi sửng sốt, chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, cũng may là lúc thầy Thiên nói anh ta giống chó, anh ta không nổi điên lên, nếu không thì đã đi đời nhà ma rồi, giờ chỉ còn cái xác lạnh.

Thật nguy hiểm!
Anh ta không kìm được mà vô vỗ ngực.

Tuy nhiên, ở cảnh tiếp theo, anh ta lại phải trợn mắt lên mà kinh ngạc.

Diệp Thiên lấy tay cào một vết ở má, sau đó xé nát ra, cả khuôn mặt lập tức thay đổi.

"Ôi cái đệch!"

Ngụy Tử Phi, Hàn Ngữ, Trần Thiếu Vũ, Chim Trĩ, Lưu Thiếu Khải, Trương Thủy Đồng đều kinh ngạc nhảy dựng lên một mét, như thể họ đang nhìn thấy quỷ.

Ôi mẹ nó đây không phải là Diệp Thiên thì là ai?
Những doanh nhân giàu có có mặt biết Diệp Thiên hoặc đã gặp Diệp Thiên đều kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ngay cả gia đình Tân Chí Thành cũng á khẩu, đồng tử đều co rút đột ngột, vẻ mặt kinh hãi, “Diệp Thiên là thấy Thiên, chuyện này làm sao có thể?" Tân
Chi Thành trong bụng đã nổi sóng lớn, không thể tin là thật.

Chỉ có Kim Thiện Hùng là rơm rớm nước mất, ông biết mình không phải chết, mẹ ông không phải chết, cả nhà họ Kim và nhà họ Tần cũng không phải chết.

Người chết chắc chắc là bọn người Nhật Bản và người nhà họ Ngụy "Diệp Thiên, anh có thể không biết người Nhật đang tim anh khắp nơi, thầy Thiên còn không dám đối mặt với tông sư Muto không ngờ anh còn dám giả dạng thầy Thiên để dọa người! Tính toán của anh đã sai rồi, dám đánh người Nhật, anh chạy không kịp!" Trương Thủy Đồng đột ngột kêu lên.

Nghe vậy, Ngụy Tử Phi lập tức bật cười, chỉ tay về phía Diệp Thiên, gọi Naoto Miyazaki: "Chưởng môn Miyazaki, hắn chính là Diệp Thiên mà ngài đang tìm, không phải thấy Thiên.

Mau bắt han di!"
Vừa nói lời này, Naoto Miyazaki lập tức cười nói: "Ô, hóa ra hắn là Diệp Thiên.

Lúc tìm không thấy, lúc không tìm thì lại tự mình hiện diện, thật sự không cần tốn công sức.

“Ha ha!” Ngụy Tử Phi cùng một đám thiếu gia đều phá lên cười, bọn họ cảm thấy Diệp Thiên thật là ngu ngốc khi tự mình chủ động đưa tới cửa.

Nhưng không ngờ rằng tiếng cười của bọn họ còn chưa kịp dứt, đã nghe thấy tiếng của Diệp Thiên.

"Một đảm ngu ngốc tự cao tự đại, mở mắt chó ra xem tôi có phải là thầy Thiên không.

Khi lời nói vừa hạ xuống, Diệp Thiên chỉ tay.

Một đạo ánh sáng vàng từ trong không khí xuất hiện, đột nhiên bắn vào cánh tay của Ngụy Tử Phi đang chỉ vào Diệp Thiên, rồi bắn ra trên bàn tiệc, cắt từ chỗ Lưu Thiếu Khải đối diện Ngụy Tử Phi, rồi liên tiếp cắt hai bàn tiệc.

"Cẩn thận!"
Lúc này, Shinaki Muto thốt lên một tiếng, sau đó hãn nhìn thấy đạo ánh sáng đó đang tiến đến chỗ của Naoto Miyazaki trên sân khấu, hằn nhanh chóng rũ bỏ ánh sáng vàng đã cạn kiệt và tạm thời cứu Naoto Miyazaki.


Toàn bộ chấn động!
Mọi người đều sững sờ Nhìn tất cả thể này mà chết lặng.

"A!"
Ngụy Tử Phi lúc này mới cảm thấy đau đớn, nhìn một cái thì phát hiện toàn bộ cánh tay của mình đã bị chém xuống đất, thảm thiết hết lên.

"Thiếu Khải
Trương Thủy Đồng cảm thấy máu bắn tung tóe trên người mình, quay đầu một cái thì thấy Lưu Thiếu Khải đã bị cắt làm đôi, sau khi hét lên, cô ta bịt miệng và nôn mửa dữ dội.

Ngoài ra, trong hai bàn cỏ bốn người chết dưới ánh sáng vàng này, bốn người đó doanh nhân Nhật Bản, họ cũng như
Lưu Thiếu Khải, không biết họ chết như thế nào.

"Vai!"
Chỉ sau đó, Trần Thiếu Vũ và đám thiếu gia kia giờ mới hoàn hồn, nhanh chóng lui về hai phía, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên thì đầy kinh ngạc, sợ hãi và nhiều biểu hiện phức tạp khác.

Hóa ra hãn thực sự là thầy Thiên Sóng gió như bão, sóng thần nổi lên trong bụng, bọn họ không thể tin được đây là hiện thực, chỉ cảm thấy Diệp Thiên quá kinh người, khủng bố không thể che giấu! “Hiện tại có ai còn nghi ngờ không?" Diệp Thiên nhàn nhạt hỏi..

Tất cả yên lặng như tờ.

Lúc này, không còn ai hỏi Diệp Thiên có phải là thầy Thiên không nữa.

Với thủ đoạn kinh khủng như vậy, con mẹ nó không phải là thầy Thiên thì là ai? “Hóa ra Diệp Thiên chính là thầy Thiên.

Hắn ẩn nấp khá lắm, được rồi, tốt lắm, nhà họ Tân có thể được cứu, Liên Tâm cũng có thể được cứu!” Sau khi nhìn thấy phương thức đáng sợ của Diệp Thiên, Tần Chí Thành kinh ngạc và trong lòng càng thêm kinh hãi.

Trong lòng chính là vui mừng đến cực độ, không thể nói chuyện, nếu không ông nhất định sẽ biểu hiện ra.

.

Đam Mỹ Sắc
Những người họ Tân khác cũng chắc chắn Diệp Thiên chính là thầy Thiên, bọn họ sửng sốt, sửng sốt, kinh ngạc, nhưng trong lòng càng là cảm động!

Họ biết họ không phải chết
Nhưng đám người Ngụy Thông đều ngẩn ra, không ngờ thầy Thiên lại là con rể nhà họ Tân.

Ngụy Tử Phi tiếc đứt ruột.

Nếu thực sự biết rằng hãn là thầy Thiên.

Anh ta đã khẩu miệng mình lại, như vậy sẽ không bị chặt đứt cánh tay của mình! “Không thể tuyệt đối không thể nào!" Trương Thủy Đông không thể tin được tất cả những chuyện này đều là sự thật, cho dù hiện thực đẫm máu ở trước mặt, cô ta vẫn không cam lòng tiếp nhận hiện thực, cho rằng đó hắn là một giấc mơ, một giấc mơ quá thực.

Diệp Thiên là thầy Thiên?
Đùa gì chứ, cô ta học cùng lớp với hắn bốn năm đại học, chỉ là một thằng khốn nạn, sau khi tốt nghiệp đi giao đồ ăn, rồi lại làm chuyển phát nhanh, chỉ là một con bò sát từ dưới đáy xã hội, đâu có hình tượng của một cao thủ?
Cưới nhau được 1 năm thì hắn chẳng khác gì rác rưởi, cô ta mặc đồ ngủ nằm trên giường cũng không dám nhìn thẳng.

Khi cô ta muốn ly hôn với hắn, hắn thậm chí còn muốn tự sát.

Chỉ là phế vật hoàn toàn như vậy, biến thành thầy Thiên mà mọi người truyền tai nhau.

Đơn giản là phi lý! Không thể tin được! Quá viển vông! Trương Thủy Đồng lập tức lật đổ tam quan và thế giới quan của mình, chỉ cảm thấy ông trời đã tự giễu cợt chính mình! Sau đó, cảm thấy rằng trò đùa lớn nhất trên thế giới là điều này! “Cái gì không thể." Diệp Thiên ngoắc ngoắc ngón tay.

Ảnh mất rơi vào Trương Thủy Đồng như đại bàng, nói: "Nếu như cô còn không tin tôi, tôi lại chỉ vào cô, thấy thế nào?" "Đừng! Đừng!"
Trương Thủy Đồng sợ hãi, cô ta trốn trong đám đông, ngồi xổm trên mặt đất run rẩy.

"Vậy thì sao?"
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên.

"Tôi đang tự hỏi sao thấy Thiên không dám khiêu chiến.

Bây giờ cậu đã xuất hiện, tôi hỏi cậu, cậu có dám tới hồ Kim Phượng cùng tôi giao chiến
Đó là Shinaki Muto, hàn lạnh lùng nhìn Diệp Thiên.

Đối với trận chiến này, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, thông qua các phương tiện truyền thông để bảo chứng cho cộng đồng võ thuật Nhật Bản, cũng gửi những lời lẽ gay gắt đến cộng đồng võ thuật Nam Việt, đồng thời chuẩn bị trang thiết bị và nhân sự Trận chiến này sẽ được giới thiệu cho tất cả những người hâm mộ võ thuật Nhật Bản xem qua một website trực tiếp.

Kết quả thầy Thiên từ bỏ trận chiến, có thể nói là chán nản, trong lòng vô cùng điên cuồng.

Bây giờ Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn, hắn làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này? “Hôm nay tôi nhất định phải coi cậu là bàn đạp để lên đỉnh cao võ đạo!” Hắn thế trong lòng.

“Được." Diệp Thiên không chút do dự đồng ý, nói: người muốn xấu hổ trước mặt nhiều người hơn.


Đương nhiên tôi phải đáp ứng "Ha ha!"
Shinaki Muto ngẩng đầu lên cười ngông cuồng: "Không phải tôi muốn xấu hổ trước mặt nhiều người, mà là tôi muốn giết cậu dưới con mắt của nhiều người hơn, và biến cậu thành bàn đạp đầu tiên để Shinaki Muto trở thành võ
Lời nói vừa rơi xuống, hắn phỏng về phía cửa sổ, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", thủy tinh vỡ vụn xuống đất, sau đó biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại giọng nói của "Mau tới đây, đừng để tôi đợi lâu.

"Đại tông sư Muto! Này! Đừng đi!" Naoto Miyazaki sững sở, thầy Diệp còn ở đây thì ông sao lại rời đi nhanh như vậy?
Nếu hắn làm gì đó với tôi thì sao?
Naoto không biết rằng Shinaki Muto chẳng quan tâm tới sống chết của cậu ta.

Dù sao, mục đích của khi đến Nam Việt là để giết thấy Thiên và mặt nạ.

Hiện nhóm nghiên cứu về mặt nạ đã được cử đến Nhật Bản.

Chỉ cần giết chết thấy Thiên, nhiệm vụ đến Nam Việt của sẽ hoàn thành.

Còn mạng sống của Naoto Miyazaki ra sao cũng không liên quan gì đến hắn.

Lúc này, Diệp Thiên lại chỉ tay ra.

Đang lúc một đảm ninja đang ở trong trạng thái đè ép Tân Thành và những người khác đang quỳ gối, thân hình hoàn toàn lộ ra trước mặt Diệp Thiên, ngón tay này lướt qua, nhiên một đạo ánh sáng màu vàng bắn ra, hóa thành dài mấy chục mét, hóa thành hàng, các ninja bị chém tan xác.

"Ôi chúa ơi!"
Ngụy Thông và Naoto Miyazaki sợ hãi trực tiếp ngã xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng.

Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến mức gan và túi mật của họ như đang vỡ ra, một số người trong số họ đã trực tiếp không kiềm chế được mà đãi ra quân.

“Thầy Thiên, nếu như người có khả năng, trước khi bắt đầu nên giao chiến xong với chưởng môn Muto!” Naoto Miyazaki vội vàng hét lên, sợ rằng lúc này Diệp Thiên sẽ làm như vậy.

Cậu ta nghĩ rằng chỉ cần Diệp Thiên ra ngoài chiến đấu với Muto, cậu ta sẽ có cơ hội sống sót.

"Được, vậy tôi sẽ để người chết trong tuyệt vọng vô
Diệp Thiên nói xong quay sang nhìn Triệu Cửu Linh nói: "Trước tiên cởi trói cho vợ tôi và gia đình ông Tần, sau đó đãi họ đồ ăn thức uống ngon.

Đừng để bất cứ ai rời khỏi đây, đợi tôi trở về rồi tiếp tục giải quyết.

Nói xong, hắn gõ ngón chân và hóa thành sao băng bắn ra ngoài cửa sổ..