Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 190: Giang Thành Đã Thay Đổi






Lúc này trong sảnh nhà họ Tần.

“Liên Tâm, mới từ để độ về sao lại không nghỉ ngơi? Còn tăng lượng công việc bận đến bây giờ mới về.

Phải chú ý thân thể nhiều hơn, nếu mệt thì sao?” Tân Chí Thành ngôi trên số pha, quan sát Tần Liên Tâm vừa trở về đau lòng nói.

Tần Liên Tâm mim cười, ngồi vào bên cạnh ông nội: “Ông nội, cháu vừa nói chuyện với một công ty xây dựng về kế hoạch xây dựng nhà máy sản xuất mặt nạ, hai ngày nữa họ sẽ đóng quân trên công trường.

Đến lúc đó nhà máy mặt nạ có thể thi công hai mươi bốn giờ một ngày mà không bị gián đoạn.

“Gấp vậy làm gì?” Tần Chí Thành cười khổ: "Việc gấp nhất hiện tại là cháu phải nhanh chóng sinh con với Diệp Thiên.

Hai đứa đã kết hôn một thời gian rồi mà sao bụng vẫn chưa nhúc nhích?" “Nếu không đợi Diệp Thiên trở lại, hai đứa tranh thủ thời gian đến bệnh viện khám thử.

Dù Diệp Thiên y thuật giỏi nhưng chuyện này vẫn nên đến bệnh viện xem sao.

Sau đó để Diệp Thiên kê đơn thuốc “Ông nội!” Tân Liên Tâm đỏ mặt, mím chặt miệng: “Cháu và Diệp Thiên dự định sau khi mặt nạ được bán trên thị trường mới sinh con.

Hiện tại đều không có trong kế hoạch, trong bụng cháu sao lại có động tĩnh gì chứ?"
Tần Chí Thành nghe xong mấy lần muốn đánh Tần Liên Tâm.

Tình cảm sinh con sau khi kết hôn, hóa ra đã thực hiện các biện pháp an toàn mọi lúc, không hề đem lời của ông giả này để trong lòng.

Tuổi trẻ thích chơi đùa là chuyện bình thường nhưng hai người có thể sinh em bé cho ta ôm rồi mới đi chơi được không?
Thật tức chết ta mà!
Tần Chí Thành vẻ mặt oán hận, nhìn chăm chăm Tân Liên Tâm nói: “Ông nội thật muốn đánh cháu mấy cái, không nghe lời gì cả!" “Ông nội, đừng nóng giận, Diệp Thiên nói đến lúc đó sẽ để cho cháu sinh bồn năm đứa nhỏ, ông ôm không hết luận Tân
Liên Tâm những nhẽo nói.

Tân Chí Thành cười nói: “Nếu nó có khả năng, mười đứa tám đứa ông nội cũng dỗ được." “A? Ông nội, đừng làm cháu sợ” Tần Liên Tâm vẻ mặt sợ hãi.

Tần Chí Thành lại cười ha ha.

Đúng lúc này một tiếng nổ lớn truyền đến, mặt đất chấn động.

“Chuyện gì đã xảy ra?" Tần Chí Thành cùng Tần Liên Tâm đều vọt tới trên sô pha, Ngô Nguyên Thanh cũng từ nơi nào đó lao ra bảo vệ hai người.

Chẳng mấy chốc nhà họ Tần đều tưởng là động đất nên vội chạy xuống lầu, nhất thời trong sánh bằng vang lên một tiếng kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đúng lúc này quản gia Lâm Trưng Hạ hốt hoảng chạy vào “Ông chủ, không hay rồi, một đám sát thủ đang tiến vào!” “Cái gì!”
Nhà họ Tân ai nấy đều bàng hoàng.

“Ninja là trang bị tiêu chuẩn ở Nhật Bản, người nhà Naoto Miyazaki tới trả thù sao?” Sắc mặt Tần Liên Tâm đột nhiên thay đổi.


“Cô Tâm đừng hoảng sợ, tôi đi ra ngoài xem.

Cô có thể gọi cảnh sát trước.

Ngô Nguyên Thanh nói xong lao ra khỏi đại sảnh.

Tần Liên Tâm lập tức lấy điện thoại di động ra, lúc này mới phát hiện đã bị chặn tín hiệu.

“Ông nội, không có tín hiệu." Cô hốt hoảng kêu lên.

Vẻ mặt của Tần Chí Thành bỗng trở nên nghiêm nghị: "Xem ra lần này gia tộc Naoto Miyazaki đã chuẩn bị đầy đủ, khách đến thăm cũng không có lòng tốt." “Ông nội, phải làm sao bây giờ?" Tần Lộ tái mặt sợ hãi.

Sau một hồi trầm ngâm Tân Chi Thành nhanh chóng nói: “Ngô đại sư rất lợi hại, có thể chống đỡ một hội.

Mọi người theo ta lui ra cửa sau"
Tần Chí Thành không dám đem tính mạng cả nhà đè lên vai Ngô Nguyên Thanh, lập tức lao ra khỏi đại sảnh cùng hàng chục nhân khẩu nhà họ Tần, chuẩn bị đi đường vòng qua cửa sau để rút lui.

Kết quả mới ra đến đại sảnh liền nhìn thấy một bóng đen bay ngược trở lại, đâm vào một cây cột lớn bằng đá hoa cương bên ngoài đại sảnh làm cây cột này bị gãy ngay lập tức.

"A!"
Nhà họ Tân hoảng sợ la hét, nhiều người quay lại sảnh.

“Ngô đại sư!” Tần Liên Tâm kinh ngạc phát hiện chính là Ngô Nguyên Thanh bị ném ngược trở về, vội vàng đỡ ông ta dậy, lúc này mới nhận ra ông ta đang hấp hối.

“Cô Tâm, mau thông báo cho khụ khụ ” Ngô Nguyên Thanh điên cuồng họ ra máu.

Tân Liên Tâm kinh hãi kêu lên: "Ngô đại sư, tín hiệu đã bị chặn, gọi không được.

Đương nhiên cô biết Ngô Nguyên Thanh muốn cô thông báo cho Diệp Thiên.

Ngô Nguyên Thanh nghe vậy mặt xám như tro.

Đối thủ ra đòn nặng chỉ bằng một chiều cho thấy sức mạnh của đối thủ đáng sợ như thế nào, ngoài thầy Thiên ra thì còn ai cứu được họ nữa.

“Tân Chí Thành, hy vọng ông vẫn khỏe!”
Đúng lúc này một nhóm người xuất hiện dưới bậc thềm trước sảnh nhà họ Tân, Ngụy Thông nhìn Tần Chí Thành trên bậc thêm với vẻ mặt giễu cợt.

Tần Chí Thành nhìn Ngụy Thông, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai tay chợt nằm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Ngụy Thông! Đồ phản bội.

Chó săn!” "Ha ha!"
Ngụy Thông cũng không tức giận cười nói: “Ông mang cái gì cũng được, dù sao cũng không được bao lâu nữa nhà họ Tân cũng sẽ bị diệt "Vậy ta sẽ giết trước!" Tần Chí Thành đặc biệt mặt đỏ lên, hơi nhón gót hóa thành súng thần công nổ về phía Ngụy Thông.


“Lấy trứng chọi đả, không biết tự lượng sức mình" Shinaki Muto là người Nam Việt, nói tiếng Việt rất xuôi tai.

Sau khi nhảy ra hai câu thành ngữ, cánh tay của hắn liên quét ra.

Bum!
Tần Chi Thành đang định đến gần Ngụy Thông liên bị Shinaki Muto quét trúng cánh tay, bay về phía sau đập vào bậc thêm, bất ngờ hộc máu “Ông nội!” Tần Liên Tâm sững sờ, nhanh chóng bỏ Ngô Nguyên Thành xuống chạy tới nâng Tân Chí Thành trở lại bậc thang, ôm ông nội trong tay khóc: “Ông nội, ông sao rồi?” “Khụ khụ, Liên Tâm.

Người đến, không tốt.

Tần Chí Thành chỉ cảm thấy tầm mắt bắt đầu mờ mịt.

Tần Liên Tâm khóc vài câu, sau đó đột nhiên bạo phát quát Ngụy Thông: “Ngươi không sợ thầy Thiên giết cả nhà người sao?" “Haha!” Ngụy Thông ngẩng đầu cười lớn, sau đó chỉ vào Shinaki Muto nói với Tần Liên Tâm: “Nói thật Shinaki Muto là một trong những chiến binh hàng đầu Nhật Bản.

Mục đích đến đây là để chính tay giết thầy Thiên báo thù cho gia đình Naoto Miyazaki.

" “Cái gì!.

Anh ta là Shinaki Muto?”
Ngô Nguyên Thanh và Tần Chí Thành gần như đồng thời kêu lên.

“Đúng, tôi là Muto Shinaki.” Shinaki Muto bước tới và nói một cách tự hào Trong phút chốc Ngô Nguyễn Thanh và Tần Chí Thành đều xám mặt.

Tân Liên Tâm muốn tiết lộ thân phận của Diệp Thiên, thấy ông nội và Ngô Nguyễn Thanh phản ứng mạnh như vậy lập tức hỏi: “Ông nội, Shinaki Muto này rất lợi hại sao?"
Mặc dù cô đã học một số võ thuật nhưng cô tập trung vào công việc kinh doanh của công ty nên chỉ biết một chút kiến thức cơ bản mà thôi.

“Không chỉ là lợi hại, chính là nghịch thiên." Tần Chí Thành cười thảm: “Ngày hôm qua toàn bộ võ lâm đều điên cuồng lưu truyền về việc làm của Shinaki Muto.

Hãn không chỉ bước vào thần cảnh có thành tựu, mà còn luyện thành nghịch thiên công pháp ngắn sát quyết.

Dựa vào sự khủng bố uy lực của ngàn sát quyết đã đập tan một ngọn núi bên ngoài hàng trăm mét, chẩn động toàn bộ giới võ đạo, làm bọn họ không rét mà run.

“Uy lực như vậy ạ?” Tần Liên Tâm đột nhiên tiêu hao hết khí lực, san bằng một ngọn núi cách đó mấy trăm mét.

Thật kinh người, Diệp Thiên có thể đánh thẳng hắn sao? "Bây giờ mới biết sợ ư?” Ngụy Thông vẻ mặt đầy tham vọng hỏi: “Diệp Thiên đâu?" “Tôi...!tôi sẽ không nói cho ông!” Tần Liên Tâm sợ Diệp Thiên không đánh được Shinaki Muto này, đến lúc đó sẽ liên lụy cho Diệp Thiên.

Hơn nữa Diệp Thiên đang ở để đô, nước xa không cứu được lửa gần chỉ bằng không nói thì hơn.

“Diệp Thiên đó là thầy Thiên à?” Shinaki Muto tò mò hỏi.


“Không, không.

Ngụy Thông nói: “Diệp Thiên là chồng của người phụ nữ này, mặt nạ là do Diệp Thiên nghiên cứu.

Diệp Thiên có y thuật rất tốt, anh Naoto Miyazaki dặn dò muốn đem Diệp Thiên đế quốc của anh để phát triển các loại thuốc để điều trị các bệnh khác nhau, đồng thời kiếm tiền cho gia tộc Naoto
Miyazaki, cũng tăng doanh thu tài chính cho nước Nhật Bản.

“Yoxi (rất tốt)!” Shinaki Muto hài lòng nói: "Vậy thì bắt hết, sau đó bắt Kim Thiện Hùng, dùng bọn họ giết chết thầy Thiên, sau đó dẫn Diệp Thiên trở về đế quốc, giết hết người nhà họ Tân và nhiệm vụ lần này của ta đã hoàn thành xuất sắc, ha ha.

Tại thời điểm này, Diệp Thiên đang ở cách hàng ngàn dặm.

Sau một trận chiến với Ngũ trưởng lão, lúc này Ngũ trưởng lão cũng bị roi xương đánh cho bầm dập, đầu tóc rối bù, cả người đứng ở rìa trận pháp thở hổn hển trông vô cùng chật vật.

“Cậu bé ngoan, tôi đã đánh giá thấp trình độ tu luyện của cậu.

Tôi cứ tưởng cậu chỉ là thổ dân phàm tục.

Không ngờ lại đáng sợ như vậy.

Tôi đã đánh giá thấp anh hùng thiên hạ.

“Còn không mau đến đây nhận lấy cái chết?" Diệp Thiên cười nói.

Ngũ trưởng lão cười nói: "Muốn tôi chủ động nhận chết, cậu cũng quá kỳ quái đó.

Đấu pháp có thể vượt qua tôi rồi nói tiếp!" Vừa dứt lời ngũ trưởng lão lập tức giải trừ pháp trận, khởi động một pháp quyết.

Cuồng phong dữ dội, cát bay đá bay.

Trong bán kính hàng trăm mét, tất cả những cây có đường kính trên dưới chục centimet đều bị gãy đổ, như có một trận bão đi qua, khung cảnh trông vô cùng kinh hãi.

“Tất
Ngũ trưởng lão quát một tiếng.

Một trận cuồng phong cao như rồng cuốn tới một trăm thước ở trước mặt ông ta ngang nhiên thành hình, gầm rú như rồng, cuồng bạo và dữ tợn, cuồng phong lốc xoáy đè về phía Diệp Thiên nghiền nát.

Một khe núi sâu hơn ba mét được kéo ra trên mặt đất, mọi thứ chạm vào đều bị nghiền thành bột.

Ngay cả chiếc trực thăng bay lượn trên trời cũng sợ hãi nên nhanh chóng trốn ra xa vì sợ bị lốc xoáy hút vào.

“Thật kinh khủng!” Phượng Hoàng không khỏi vô khuôn mặt xinh xắn tái nhợt.

ngực, “Lão giả, đây là cái mà ông gọi là đấu pháp sao?" Diệp Thiên bỏ roi xương, quát lớn.

“Đúng vậy.

Đây là gió lốc do sức mạnh kinh thiên động địa tạo ra.

Cho dù cậu là xương đồng da sắt, một khi bị trúng chiêu trong nháy mắt có thể biến thành bột!” Ngũ trưởng lão đầu óc tỉnh táo.


“Vậy sao?” Diệp Thiên cười khinh thường, dùng bản thể chân chính tụ ra một thanh trường kiếm, thúc dục tiên thuật, trường kiếm đột nhiên tăng vọt mấy chục lần.

“Nhìn xem Lốc xoáy Băng Phong của ông cứng, hay là Hư
Không Thánh kiếm của tôi sắc bén
Nói xong Diệp Thiên nhảy trăm mét, giơ kiểm lên cao.

“Núi liền sông cắt đứt Cùng với âm thanh của Diệp Thiên, đại kiếm trong tay đột nhiên chém về phía lốc xoáy gió, giống như ánh sáng vàng xuyên vũ trụ, cắt qua giữa lốc xoáy
Loach xoach!
Cơn lốc gió mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, giống như đậu hũ bị chẻ làm đôi, hóa thành hai trận cuồng phong thổi ngang qua Diệp Thiên rồi biến mất không còn tăm tích.

“Làm sao có thể?"
Ngũ trưởng lão chuẩn bị nghi ngờ nhân sinh, hai mắt trợn tròn đầy nghi hoặc cùng kinh hãi.

Ngạc nhiên, khó tin và nhiều vẻ phức tạp khác.

Nói một cách hợp lý, chính thanh kiếm của hãn chạm vào cơn lốc xoáy và bị nghiền nát mới phải, nhưng cơn lốc xoáy lại bị cất ra? “Kẻ này thật khủng bố
Trong bụng anh không khỏi nổi lên đợt sóng to gió lớn như sóng thần.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên như chín tầng trời.

“Lão già, đã đến lúc nhận một kiếm của tôi!” Nhìn thấy Diệp Thiên đang thuận thế chém một kiếm về phía Ngũ trưởng lão.

“Không xong rồi!”
Con người của Ngũ trưởng lão đột nhiên co rút lại.

“Tốc triệt
Cùng với ý niệm, ông ta lập tức lấy ra một lá bùa thoát hiểm và sau đó một lần khỏi xanh bốc lên.

Bum!
Thanh kiếm khổng lồ chém tới nơi mà Ngũ trưởng lão đã biến mất, cắt một nửa quả đồi, lộ ra một cái rãnh sâu hơn trăm mét.

“Ôi trời ơi!”
Các đệ tử của Huyền Thanh Tông đều kinh hãi, ba hồn phách bay ra ngoài, bảy hồn phách bay lên trời, xung quanh đột nhiên như ruồi không đầu hoang mang trốn chạy.

“Chết tiệt, lão già này, tôi nhất định đem ông ra rút gân lột da."
Diệp Thiên giết chết vài đệ tử của Huyền Thanh Tông và ra lệnh cho Giang Sơn tập hợp mọi người đến lấy quặng mỏ.

Sau đó tìm kiếm Ngũ trưởng lão trong vòng bán kính hàng chục dặm.

Sáng sớm ngày hôm sau, một mảnh tin tức nổ tung toàn bộ
Giang Thành.

Nhà họ Tân và nhà họ Kim bị tàn sát trong đêm, tất cả các tộc nhận đều sống không thấy người chết không thấy xác.

Ngay khi tin tức này được đưa ra, Giang Thành đã bị chẩn động mọi tầng lớp xã hội.

Ai cũng cho rằng Giang Thành thay đổi chính trị..