Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 186: Em Muốn Có Con Với Anh






"Đại tông sư Muto, nửa năm bế quan ở núi tuyết có thu hoạch được gì không?" Tổng đà chủ xã đoàn Sơn Khấu của Nhật Bản là Độ Biên Hoàng bước lên trước cung kính hỏi.

Nhật Bản là một đất nước tôn sùng võ đạo, dù đại tông sư Shinaki Muto chỉ là trợ lý của xã đoàn nhưng với tư cách là chủ của xã đoàn, Độ Biên Hoàng vẫn phải đối đãi lịch sự với ông ta.

"Ha ha!"
Nhắc đến chuyện thu hoạch, Shinaki Muto không khỏi thoải mái cười to nói: "Nửa năm bế quan này tôi không chỉ đột phá cảnh giới Thần Cảnh mà còn lĩnh hội được một chút tinh túy của võ đạo, từ Hóa Cảnh viên mãn đánh thẳng vào nhập môn cảnh giới Thần cảnh.

Không chỉ tiến vào Thần Cảnh mà còn hiểu thấu đảo gia tộc Muto của tôi hàng trăm năm qua, thế hệ trước chưa từng có ai có tài năng hiểu được tuyệt học nghịch thiên – Thiên Sát Quyết".

"Cái gì? Đại tông sư Muto hiểu được Thiên Sát Quyết?" Tộc trưởng gia tộc Miyazaki - Taino Miyazaki cực kì ngạc nhiên nói.

Phải biết rằng trong võ đạo của Nhật Bản, Thiên Sát Quyết chính là một trong bốn công pháp nghịch thiên, có lực sát thương rất khủng bố.

Mỗi lần nhắc đến đều có thể khiến võ giả Nhật Bản biển sắc.

"Ừ." Shinaki Muto công khai thừa nhận, vẻ mặt đầy vui mừng.

Đột nhiên hai cánh tay của ông ta bỗng nhiên duỗi ra, thôi thúc chân khi đang dâng trào trong có thể vận hành công pháp Thiên Sát Quyết
Một giây sau liền thấy không khí bị đóng băng, trong chớp mắt xung quanh Shinaki Muto đều trải đầy băng trùy, không khí xung quanh cũng lập tức giảm xuống không độ.

"Ö"
Nhóm người chào đón Shinaki Muto xuất quan điều kinh ngạc hả hốc miệng, trong mặt trần đây rung động và sùng bái
Nghe được những tiếng kinh hồ này, Shinaki Muto chỉ cảm thấy thành tựu bao quanh, liên đánh những khối băng dày đặc như mưa về phía một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, làm nổ tung toàn bộ ngọn núi thành một bãi đất bằng phẳng.

Cả ngọn núi nhanh chóng lay động.

"Thực lực này của Đại tông sư Muto, tôi e rằng có thể chen vào top mười bảng Võ Tôn quốc tế đó.

" Độ Biên Hoằng một kích động nói.

"Vẫn còn chút khoảng cách nữa mới tới được top mười, có điều sẽ nhanh thôi" Shinaki Muto cười cười sau đó lại nói: "Đúng rồi, trong lúc tôi bế quan giới võ đạo quốc tế có xảy ra chuyện gì lớn không?".


"Đúng là có xảy ra mấy sự kiện oanh động" Độ Biên Hoàng nói.

"Ồ, mau nói cho tôi nghe một chút." Shinaki Muto trông như một đứa trẻ tò mò.

Taino Miyazaki lập tức nói: "Hai tháng trước, Giang Thành ở Nam Việt đột nhiên nhảy ra một thầy Thiên, người này võ đạo tuyệt đỉnh, dễ dàng giết chết thánh kiếm của Nhật Bản chúng ta, ngay cả một nhà con tôi Toshi Miyazaki bao gồm một nhóm võ sĩ và gần trăm người toàn bộ đều bị hắn biển thành tro tàn".

Nói đến đây Taino Miyazaki lau nước mắt, mà sắc mặt Shinaki Muto thì lập tức tối sầm, ông ta tức giận nói: "Võ giả Nam Việt chết tiệt, lại có thể hung hăng ngang ngược như vậy, quả thực không để võ giả đế quốc chúng ta vào mắt.

Cho dù hắn là thầy Thiên hay Lâm đại sư, tôi nhất định sẽ chém hắn thành tám khúc, để hắn hối hận vì đã chọc vào võ giả của để quốc hùng mạnh chúng ta.

Nghe vậy Taino Miyazaki kích động nói: "Đại tông sư Muto, có câu nói này của ngài, mối thù của một nhà Toshi Miyazaki con tôi sẽ được trả bằng máu.

"Đó là đương nhiên.

Shinaki Muto kiêu ngạo nói: "Ngày mai ông sắp xếp để tôi đi Giang Thành, tôi muốn khiến tên thấy Thiên kia biến mất trong giới võ đạo".

Taino Miyazaki vui vẻ nói liền mấy câu "Ngoại trừ chuyện này, còn có chuyện nào oanh động nữa không?" Shinaki Muto hỏi, dường như hoàn toàn không đem thầy Thiên để trong lòng, ông ta thấy Chiba Masato chính là rác rưởi.

Thầy Thiên chẳng qua chỉ mạnh hơn một chút so với rác rưởi mà thôi.

"Còn có một chuyện càng oanh động hơn" Độ Biên Hoàng nói: "Nửa tháng trước, Đông Nam Á bằng nhiên xuất hiện một người gọi là Diệp Bắc Minh, không chỉ giết đại tông sư trợ lý phân đà Hồng Thịnh mà còn phá hủy phân đà Hồng Thịnh tại Đông Nam Á thành một bãi phế tích, ngay cả tên lửa cũng không giết chết được hắn ta...!"Cái gì?"
Chờ Độ Biên Hoằng vừa nói xong, sắc mặt Shinaki Muto kinh hãi nói: "Tên Diệp Bắc Minh đó ngay cả tên lửa cũng bắn không chết?".

"Đúng vậy, bị một cái tên lửa Patriot bắn trúng cũng không chết, còn để cho hắn chạy thoát".

"Kinh khủng! Quá kinh khủng!" Shinaki Muto thật sự bị dọa, nhịn không được sợ hãi nói: "Hắn chắc chắn đã năm giữ rõ thiên kính trong truyền thuyết, dù không phải thì cũng đã cách thiên kính không xa, chính là cái mà võ giả chúng ta theo đuổi cả đời".

Cảm thán đến chuyện này, ông ta dương như nghĩ đến gì đó, lông mày bỗng nhiên nhíu lại hỏi: "Diệp Bắc Minh này cũng họ Diệp, hơn nữa cũng xuất hiện gần đây.

Có phải với thầy Thiên kia chính là một người không?".


"Sẽ không đâu." Taino Miyazaki thề nói: "Thầy Thiên của Giang Thành mỗi lần xuất hiện đều mặc áo choàng có mũ trùm, Diệp Bắc Minh thì không có đặc điểm này, mà Diệp Bắc Minh lại chuyên dùng một cái roi xương dài mấy chục mét, cái này chưa từng xuất hiện trên tay thấy Thiên, mặc dù bọn họ đều họ Diệp nhưng không phải là cùng một người".

"Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Nếu không, đánh chết tôi cũng không dám đi Giang Thành!"
Hôm nay có thể nói là ngày nhà họ Diệp náo nhiệt nhất, vui l vẻ nhất từ trước đến nay.

Tiệc đại thọ diễn ra đến nửa đêm vẫn chưa tan.

Mặc dù đại đa số mọi người đều đã uống say và được sắp xếp nghỉ ngơi nhưng vẫn có rất nhiều người nổi tiếng giàu có đang từ từ nói chuyện ở đó, cùng Diệp Thiên uống không ngừng, có cảm giác sẽ không say không về.

"Diệu Hà, Thục Thanh, hai con sinh cho nhà họ Diệp một con rồng, là người có đóng góp lớn với nhà họ Diệp." Ông lão hôm nay vui vẻ uống đến say mềm, được con cái vây xung quanh, hết lời khen ngợi vợ chồng Diệp Diệu Hà, vui vẻ không khép miệng được.

Vợ chồng Diệp Diệu Hà cũng vì có một đứa con trai như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, nhưng hai người cũng cảm thấy buồn bực, trước kia con trai luôn rất bình thường, sao lần này lại xảy ra thay đổi lớn như vậy.

"Có lẽ là được cao nhân chỉ điểm, sau đó tiềm năng mới được đánh thức." Vợ chồng hai người cũng chỉ có thể cho là như vậy mà thôi.

"Nhìn đi, con nhìn Diệp Thiên người ta một chút đi rồi nhìn lại con.

Vì sao đều là con cháu của nhà họ Diệp mà Diệp Thiên người ta lại có tiền đồ như vậy, con thì lại vô dụng như vậy?" Thím bốn ở bên cạnh nhìn Diệp Thiên và ông lão chuyện trò vui vẻ nâng ly uống rượu.

Không quên oán giận đứa con trai mà bà ta từng lấy làm kiêu ngạo, mới phát hiện con trai mình so với Diệp Thiên chẳng là cái gì
Diệp Bình hổ thẹn cúi đầu, lại nhớ tới mình từng muốn đào góc tường của Diệp Thiên, có suy nghĩ chiếm chị dâu làm của riêng mình, anh ta liền đặc biệt cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy trò đùa lớn nhất của cuộc đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

"Ngày mai nhớ đi đến mấy vùng núi nghèo khó để thay đổi, chịu thêm chút khổ có lẽ tương lai con sẽ vượt qua Diệp Thiên, nếu còn tiếp tục như vậy thì con sẽ chỉ là một cái đầu cá ướp muối." Thim bốn thở phì phò buông xuống một câu, ước ao ghen tị rời đi.

Ở bên kia sô pha, Thẩm An Kỳ uống say mèm năm trong lòng Tần Liên Tâm nói không ngừng, Vũ Thiên Linh dùng khăn ướt giúp cô lau mặt, còn Đường Nhã Dao thì đang làm thuốc giải rượu cho cô.

"Chị Liên Tâm, em thật rất ghen tị với chị.

Có thể được Diệp Thiên chiều chuộng như vậy, đáng tiếc là em thậm chí ăn mặc hở hang anh ấy cũng không hứng thú với em một chút nào, em thật sự cảm thấy rất buồn" Thẩm An Kỳ mơ mơ màng màng nói.


Tần Liên Tâm thật sự không có phản ứng gì nhiều mà Vũ Thiên Linh và Đường Nhã Dao ở bên cạnh lại ngẩn ra.

Cô ấy đã từng câu dẫn thấy Thiên?
Còn mặc ít đồ?
Trời! Người Đông Nam Á lớn lên cũng cởi mở như thế sao? "An Kỳ, em uống nhiều rồi." Tần Liên Tâm cũng không có tức giận, ngược lại khóe miệng còn hiện lên ý cười, đối với chuyện Diệp Thiên cũng không bị một cô gái xinh đẹp như Thẩm An Kỳ mê hoặc liền cảm thấy vui mừng.

"Em không say đầu chị Liên Tâm, có thể chị không biết với bối cảnh gia đình và dung mạo như em.

Từ nhỏ đến lớn đi đầu cũng đều được vô số đàn ông vây quanh, nhưng không có ai có thể lọt vào mắt em.

Cho đến quen biết Diệp Thiên, bắt đầu từ lúc cùng anh ấy đi Thanh Châu đến Hải Châu đào đá, em mới nhận ra dường như mình đã yêu anh ấy rồi." Thẩm An Kỳ vẫn líu rỉu nói không ngừng.

"Chị chắc hẳn còn chưa biết vì sao em lại đột nhiên nhập vào quốc tịch Nam Việt đi? Là vì tên Diệp Thiên chết tiệt kia nói anh ta không có hứng thú với người nước ngoài, em ngốc nghếch từ người nước ngoài biển thành người Việt.

Kết quả anh ta vẫn không có hứng thú với em, em cảm thấy mình bị anh ta đùa bỡn".

"Phut".

Nghe được chuyện này, Vũ Thiên Linh và Đường Nhã Dao nhịn không được bật cười, Tần Liên Tâm cũng liên tục cười khổ, vừa đau lòng Thẩm An Kỳ vừa cảm thấy mình đặc biệt may mắn.

"Xem ra mình phải tiếp tục thúc giục tiến độ của nhà máy mặt nạ.

Giả mà xây dựng nhà máy sản xuất mặt nạ càng sớm càng tốt, sau đó nhanh chóng sinh con với Diệp Thiên.

Nhiều có gải ưu tú như vậy thích anh ấy, mình sợ sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.

Trong lòng Tần Liên Tâm suy nghĩ.

Cô không trách Diệp Thiên, giàu có lại còn vừa trẻ, vừa đẹp trai như vậy mà không đi hải mấy thứ hoa thơm cỏ lạ bên ngoài, thậm chí còn được nhiều cô gái ưu tú chủ động tiếp cận đã là một chuyện khiến cô cảm thấy bản thân mình may mắn.

Người đàn ông căng thành công thì càng có nhiều phụ nữ vây xung quanh, ai cũng không ngăn chặn được.

Cho nên cô phải nắm chặt tâm tư Diệp Thiên, chỉ có như vậy Diệp Thiên mới không bị cướp đi.

Đương nhiên cô cũng không hi vọng xa vời có thể bắt lấy cả đời, dù sao phía sau người đàn ông thành công nào mà không có mấy người phụ nữ?
Cô chỉ hi vọng là chỉ cần Diệp Thiên có thể hoàn toàn như trước đây chiều chuộng cô, như vậy cô đã hài lòng rồi.


Lúc Diệp Thiên về đến phòng đã là rạng sáng, tắm rửa xong lên giường thì được Tân Liên Tâm chủ động, sau một phen triền miên, Diệp Thiên cưng chiều ôm Tân Liên Tâm vào lòng, dịu dàng hỏi: "Sao vợ hôm nay khác lạ vậy?".

"Hừ hừ, anh là thầy Thiên, người ta nào dám yêu cầu anh cái này, cái kia." Tần Liên Tâm mím môi, mũi ngọc tinh xảo hừ hừ nói.

"Nhưng em vẫn thương yêu chồng em nhất.

Diệp Thiên mổ một cải lên miệng nhỏ của cô.

"Chỉ biết lấy em ra trêu chọc" Tần Liên Tâm lập tức xấu hổ áp gương mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Diệp Thiên, ngẩng đầu chớp đôi mắt đẹp hỏi: "An Kỳ đã biết anh là thầy Thiên, vì sao anh còn gạt em?".

"Bởi vì anh muốn dùng sự chân thành của mình để có được tình cảm của em chứ không phải là dùng thực lực để chinh phục em.

Chỉ có tình cảm thật sự đổi lấy tình cảm chân thành mới là tốt đẹp nhất.

"Em hiểu rồi." Tần Liên Tâm lập tức hiểu ra.

Chẳng phải điều có muốn không phải là tình yêu bình thường mà là tình yêu tốt đẹp sao?.

Nếu như Diệp Thiên sớm bại lộ thân phận, cô sẽ giống fan hâm mộ thích thần tượng, và thứ tình yêu đó sẽ mất đi hương vị ban đầu và trở nên ít ý nghĩa hơn.

Mà cô và Diệp Thiên đến với nhau là sau khi trải qua nhiều thử thách và cũng cảm động trước những sự tốt đẹp mà Diệp Thiên làm cho cô, từ thích nhau đến yêu nhau rồi yêu nhau sâu sac.

Kiểu tình yêu này bất cứ lúc nào nhớ đều tốt đẹp như vậy, vĩnh viên sẽ không biến chất.

"Đúng rồi Diệp Thiên, An Kỳ hình như rất thích anh." Tần Liên Tâm đột nhiên hỏi, cô muốn nhìn thái độ của Diệp Thiên một chút.

Lại thấy Diệp Thiên nhếch miệng cười.

"Mỗi người đều có quyền yêu mến một người, giống như việc anh thích em vậy." "Còn biết nói để cho em vui." Câu trả lời này không thể nghĩ ngờ chính là câu trả lời Tần Liên Tâm hài lòng nhất, đến mức cả người cô đều áp trên người Diệp Thiên.

“Đúng rồi Diệp Thiên, ngày mai em muốn về Giang Thành.

Em sẽ mời một đợt đội xây dựng làm việc 24/24 để xây dựng nhà máy sản xuất mặt nạ sớm hơn" "Vì sao lại gấp gáp như vậy, thiếu tiền tiêu ư?" Diệp Thiên nhướng mày.

"Không phải đầu, người ta muốn theo anh...!Muốn có bẻ con với anh".