Thậm chí những thực vật cách đó rất xa, thậm chí đến cả mười mét, nó căn bản không thể bị quả cầu lửa thiêu cháy được.
Nhưng kỳ lạ ở đâu, Hàn Tam Thiên lại không biết.
Hàn Tam Thiên phát hiện một điều kì lạ, còn người đang vô cùng đau đớn là Tần Sương lại không hề phát hiện, nhưng Ngưng Nguyệt lại có thể phát hiện ra hiện tượng bất thường này.
“Minh chủ, đây là! "
Hai mắt Hàn Tam Thiên chăm chú rảo nhìn xung quanh, không trả lời, trong đầu như đang suy tính điều gì đó.
“Chết tiệt, ta nói cho người biết, người đừng có nằm mơ, mặc dù bây giờ trong trái tim của vợ ta toàn là hình bóng của ngươi, nhưng đó chính là bây giờ.
Vợ của ta sau này nhất định sẽ không còn thích người nữa.
"
Nghe thấy những lời nói này, lúc đầu Hàn Tam Thiên có hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn xung quanh đều chỉ là cây cỏ, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, giọng nói này có vẻ quen thuộc, hơn nữa giọng điệu lại vô cùng thân thiết.
Nhân sâm oa.
“Là nhân sâm oa"
Đồng thời lúc Hàn Tam Thiên vừa kịp phản ứng lại, Tần Sương lập tức định thần lại đưa mắt ngước nhìn Hàn Tam Thiên.
Không sai.
Là giọng nói của nhân sâm oa.
Nhưng giọng nói đó phát ra từ đâu.
Ba người đưa mắt tìm xung quanh, lúc này, giọng nói của nhân sâm oa lại vang lên: “Các người mù rồi sao, ta không phải đang
trong đống lửa này sao?"
Ba người lập tức đưa mắt nhìn vào đống lửa.
Nhưng đám lửa đang cháy dữ dội, dường như đều khiến mọi người hoa mắt, và không thể nhìn thấy được bên trong đó có thứ gì.
“Nhân sâm oa, rốt cuộc người ở đâu, ngươi hãy mau ra đây, người ở trong đống lửa nên bọn ta không thể nhìn thấy được, người ở lì trong đó, có khi sẽ.
.
".