“Đúng vậy.
" Phù Thiên gật đầu nhưng cũng không hề phủ nhận: “Trong mắt của ta Thế Quân người luôn.
"
“Ta của trước đây nhút nhát, thật thà, nhưng giống như ta nói, đó là chuyện của trước đây"Diệp Thế Quân ngắt lời của Phù Thiên rồi nở một nụ cười: " Thế Quân của trước đây đã chết rồi, bây giờ ta mới chính là Diệp Thế Quân.
"
Phù Thiên không thốt nên lời, chỉ biết đưa mắt liếc nhìn hàng vạn cô gái bị nhốt trong
nhà giam, cho dù là người lòng lang dạ sói như hắn cũng có chút không nở: “Bọn họ đều đã từng đắc tội với người sao?"
“Không, bọn họ chính là đồ chơi của ta.
" Diệp Thế Quân lập tức phản bác lại câu nói của Phù Thiên.
Phù Thiên ngẩn người ra một lúc, hắn.
đương nhiên biết được Diệp Thế Quân bắt nhốt nhiều cô gái đến vậy là có ý đồ, nhưng không ngờ được rằng lại nhiều đến như vậy: “Thế Quân, đây.
"
“Đây là hàng vạn người đấy, đây.
"
“Đối với ta mà nói, đây vẫn còn rất ít.
"Diệp Thế Quân lạnh lùng nói.
Quá ít?
Nghe đến đây, Phù Thiên nghe như sét đánh ngang tai, bất chợt giật thót tim.
Không thể nói là hành động điên khùng nữa, mà đây chính là hành động bệnh hoạn.
“Phù tộc trưởng, ngươi không cần xót thương hay kinh ngạc như vậy làm gì, càng không cần phải mắng mỏ về việc làm của ta, bởi vì sau này ngươi cũng sẽ trở nên như
vậy mà thôi.
"
“Những trinh nữ này chính là nơi tập hợp âm khí thuần khiết và hoàn mỹ nhất trên thế gian này, những nguồn sức mạnh âm khí tinh khiết này chính là vô lượng thần công.
" Dứt lời, Diệp Thế Quân cử động cánh tay, một luồng năng lượng đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, lập tức một dãy hàng rào nhà giam bằng gỗ ở đằng xa hóa thành bụi rồi biến mất, chỉ còn lại hai mươi mấy cô gái còn ngồi ở trên mặt đất.
“Cái gì?" Phù Thiên há hốc mồm, không tin vào những chuyện trước mắt.
“Không sai" Diệp Thế Quân lạnh lùng mỉm cười.
Phù Thiên trợn to hai mắt, sự xót thương lúc này trong lòng của hắn cuối cùng cũng đã biến mất, ngược lại vô cùng khao khát thích thú với nguồn sức mạnh này.
“Đây là một điều cần thiết để tu luyện thần công vô lượng" Nhìn thấy ánh mắt thèm khát của Phù Thiên, Diệp Thế Quân liền
mĩm cười, nhưng sau đó hắn liền cười thành tiếng nói: “Nhưng đây đã là gì chứ?"
“Hả?" Phù Thiên liền chau mày lại.
.