Lục Nhược Tâm không nói gì, lông mày nhíu lại thật chặt, hiển nhiên, nàng đang suy nghĩ Diệp Cô Thành là thật hay giả, nhìn qua hắn nói: "Đầu của Hàn Tam Thiên?"
"Diệp Cô Thành, ngươi xác định không nói đùa với ta sao?" Lục Nhược Tâm đã có chút chần kinh, lại cảm giác có chút buồn cười.
"Đối với người mà nói, huyết trì đã đặt vào thì cũng để ở đây, tạm cho ta mượn dùng một đoạn thời gian, thì căn bản cũng không tính là gì không phải sao? Nhưng những gì người thu hoạch được lại vô cùng to lớn.
"
"Đối với tên phế vật Hàn Tam Thiên kia mà nói thì cái này gọi là liều một phen.
" Diệp Cô Thành nhẹ giọng kiêu ngạo mà nói.
"Mượn chỗ của ta dùng, rồi giết người của ta thì cũng gọi là liều một phen sao?" Lục
Nhược Tâm lạnh lùng mà nói: "Diệp Cô Thành, lá gan của người thật sự cũng quá to rồi.
"
Nghe Lục Nhược Tâm gầm thét, Diệp Cô Thành lại nhẹ nhàng cười một tiếng, thong dong vô cùng, nói: "Lục tiểu thư muốn cái gì, trong lòng ta rõ ràng, Hàn Tam Thiên đúng là người quan trọng nhất trong mắt ngươi, cái này không sai, nhưng mà Lục tiểu thư hẳn là cũng không ngại có một người mạnh hơn thay thế hắn đúng chứ?"
"Người mạnh hơn?" Lục Nhược Tâm cười lạnh, mang theo một chút nghi hoặc.
Nghe lời nói hùng hồn của Diệp Cô Thành, Lục Nhược Tâm thừa nhận, nàng dao động.
Có thể có một người mạnh hơn thay thế, đương nhiên nàng cầu còn không được, nếu như là người khác muốn thay thế Hàn Tam Thiên, nàng thật sự sẽ dùng một đòn đánh bay tên đó đi.
Nhưng Diệp Cô Thành không giống, tối thiểu, hắn của hôm nay không giống.
Ma khí trên người có lẽ đã phá trần, còn có thể đánh bại quỷ lão, cũng là chứng cứ cho thấy thực lực của hắn đột nhiên lên cao.
Tối thiểu nhìn trước mắt thì xác thực có sức hấp dẫn của tiềm lực con người.
Mấu chốt chính là chuyện mà Diệp Cô Thành muốn giao dịch rất nhỏ, rất đơn giản.
Khiến người ta khó mà cự tuyệt.
"Hàn Tam Thiên không thích người, nhưng Diệp Cô Thành ta lại đối với Lục tiểu thư cầu mà không được.
Iở nơi này, người cũng không cần lo lắng ta giống như Hàn Tam Thiên không nghe lời ngươi, ta nói có đúng không?" Diệp Cô Thành nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Lục Nhược Tâm, trong mắt không che giấu dục vọng
của mình chút nào.
"Lục tiểu thư, người suy nghĩ thật kỹ đi.
" Nói xong, Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn Ngô Diễn, xoay người muốn rời khỏi.
"Không cần cân nhắc, điều kiện của ngươi, ta đáp ứng.
" Gần như vào ngay lúc Diệp Cô Thành nhấc chân, lúc này Lục Nhược Tâm mở miệng.
Diệp Cô Thành lập tức dừng bước lại, trên mặt nổi lên nụ cười thản nhiên.
.