Hành động này chỉ có một khả năng.
Diệp Cô Thành không phải là cao thủ tầm.
thường, mà là một cao thủ cấp cao, cô với hắn từng giao đấu với nhau, cô hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai hết.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại có thể nhàn nhã như vậy, cô thật sự không hiểu võ công của Hàn Tam Thiên đã đạt đến cảnh giới kinh khủng nào rồi.
Cơ thể nhếch nhác ngọ nguậy bò dậy từ mặt đất, trong ánh mắt của Diệp Cô Thành lúc này là sự phẫn nộ và khó hiểu.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao?
Tại sao lại có thể như thế này?
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Cô Thành, ba người đang tạo Tử Đỉnh hoảng hốt mà đưa mắt nhìn nhau, sau đó thu hồi lại sức mạnh trong tay, sau đó nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi núi.
Pằng.
Ba người họ vừa thu hồi sức mạnh lại, Tử Đỉnh đấu với thiên hỏa nguyệt luân và kiếm ngọc mới được vài hôi, rồi lập tức nổ tung thành bụi trên không trung.
“Phù.
"
Kiếm ngọc trên không trung lập tức chuyển hướng, đuổi theo ba tên áo đen đang tháo chạy kia.
Một tên áo đen nhìn thấy vậy, hắn liền động tay, đánh một chương vào lồng ngực của tên áo đen bên cạnh, khiến cho hắn bay ngược lại ra đằng sau, thu hút sự chú ý của kiếm ngọc, còn hắn thì tăng tốc tháo chạy.
“Phù.
"
Tên áo đen đáng thương kia, ánh mắt không thể tin được của hắn trừng to đến chết, mang theo sự bất mãn và khó hiểu, ngước nhìn hai thân ảnh đang chạy trốn kia trong tuyệt vọng, hắn chỉ còn có thể hít vào một hơi thở sâu cuối cùng.
Lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhẹ nhàng ra tay!
.