Dường như trong lúc Hàn Tam Thiên đang ngủ trên giường, liền có một con cá chép từ trên giường nhảy vọt xuống đất.
“Sao lại như vậy?" Hàn Tam Thiên đưa đầu ra khỏi bức rèm rồi nhìn xung quanh.
“Nửa canh giờ trước đã đến bây giờ tất cả mọi người đã ngủ hết rồi.
" Một bóng người bước đến nhẹ nhàng nói, mặc dù âm thanh thỏ thẻ, nhưng vẫn có thể nghe rõ được.
“Vào đây" Trực tiếp kéo cô ta vào trong lều trại, Hàn Tam Thiên lại liếc nhìn xung quanh, chắc chắn mọi chuyện đều bình thường, hắn mới thở phào ra một hơi.
“Vết thương trên tay của ngươi, rốt cuộc đã xảy à chuyện gì?" Hàn Tam Thiên chau mày đáp.
Người bước vào không ai khác, mà chính là Tần sương.
“Ngươi đừng có hỏi nửa.
" Tần Sương lắc đầu.
“Nếu như người còn xem ngươi là người của ta, thì hãy nói cho ta biết.
" Hàn Tam Thiên đáp.
Lựa chọn nửa đêm gặp mặt chính là Hàn
Tam Thiên đã âm thầm sai Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh sắp xếp, chính là muốn tránh tai mắt của Lục Nhược Tâm.
“Tô Nghênh Hạ.
"
“Tô nghênh Hạ?" Nghe thấy câu trả lời của Tần Sương, Hàn Tam Thiên không khỏi chau mày lại.
Sao lại có thể như vậy?
“Ta cũng không biết nữa" Dứt lời, Tần Sương giương cánh tay ra, khẽ đặt ngón tay lên thái dương của Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, trong đầu của Hàn Tam Thiên liền xuất hiện một bức tranh.
“Từ khi bị bắt, ta và Tô Nghênh Hạ đều bị nhốt riêng ra, nhưng mà ba ngày trước.
"
Ở một góc trong bức tranh chính là Tân Sương, lúc Tần Sương vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, cô ấy lặng lẽ lạnh lùng đứng dậy rồi ném con dao xuống đất.
Trên con dao có vết máu.
Sau đó, Tô Nghênh Hạ lạnh lùng liếc nhìn Tần Sương rồi lạnh lùng quay người bỏ đi.
Lúc này Tần sương hạ tầm mắt xuống rồi nhìn vào cổ tay mình, rồi nhìn thấy hai vết thương nhức mắt trên cổ tay mình, máu từ
miệng vết thương không ngừng chảy xuống.
“Ta cũng không biết đó có phải là Tô Nghênh Hạ hay không" Cô thu tay về, bức tranh lập tức cũng biến mất, lo lắng nói với Hàn Tam Thiên.
.