Huống hồ, lúc này Hàn Niệm nhìn thấy Hàn Tam Thiên đến, đã vui sướng từ trên chỗ ngồi nhảy nhót chạy tới nhào vào trong ngực Hàn Tam Thiên, anh làm gì còn có tâm tư quản những người khác.
Hai cha con ôm nhau, ngay sau đó, Hàn Tam Thiên ôm Niệm nhi ở trong ngực của mình.
"Ngồi đi.
"
Lục Nhược Tâm liếc mắt nhìn chỗ bên cạnh nàng, nhẹ giọng mà nói.
Lục Nhược Tâm giơ ly rượu lên, nói:
"Lần này bôn ba ngàn dặm, mặc dù kế hoạch có biến đổi, nhưng tổng thể mà nói thì kết quả không tệ, ta kính mọi người một chén, chư vị đều đã vất vả.
" Đám người vội vàng nâng chén đáp lễ, chờ Lục Nhược Tâm uống xong rượu, lúc này mới ngửa đầu uống rượu của mình.
Hàn Tam Thiên chần chờ một lát, cũng ngửa đầu uống rượu.
"Làm gì rầu rĩ không vui như vậy? Còn vì chuyện buổi chiều ta mắng người mà không vui sao?"
Lục Nhược Tâm là nữ nhân giỏi
thay đổi, lúc này tâm tình cũng không tệ.
lắm, cười thần bí, ngay sau đó:
"Ta sẽ đưa cho người một phần lễ vật nhất định khiến người vui vẻ.
"
Nói xong, nàng phất tay!
Sau khi nàng vỗ tay, rất nhanh sau đó, mành vải bị kéo ra, có hai người theo sau mấy tên đệ tử Lam Sơn của nhà họ Lục gia đi tới trước cửa lều trại.
Nhìn thấy hai người kia, Hàn Tam Thiên lập tức kích động đứng lên.
Hai người này không phải ai khác mà chính là Đại Bính Thiên và lão tam trong Giang Bắc thất quái đã hóa thành thang thi.
Nhưng bây giờ hai người họ đã sớm không còn bộ dáng tang thi lúc trước, trừ sắc mặt có chút khó coi, thân thể suy yếu một chút, còn lại thì đã không có bất kỳ khác biệt gì
so với người bình thường.
thành giải độc tang thi cho người trong toàn bộ tiểu trấn, đương nhiên cũng bao gồm hai người bạn của ngươi.
"
Lục Nhược Tâm nói xong, nhìn Hàn Tam Thiên lộ ra một giọng nói ngọt ngào rồi mỉm cười.
Nàng cười rất nhạt, nhưng lại rất đẹp.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, tiếp nhận chén rượu, chậm rãi đứng lên, ngay sau đó kính Phương Khôn một chút.
Chỉ là nhìn thấy Hàn Tam Thiên mời rượu, Phương Khôn lại ảm đạm bật cười, rồi mới quay sang nhìn thân tín bên cạnh.
Một đám thân tín mang ánh mắt khả nghi nhìn về nơi khác, thấy Hàn Tam Thiên ở nơi đó, tay nâng chén rượu, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
.