Từ xa nhìn lại, lúc này lão râu bạc trong như một ông lão đang nhảy một bản disco, thân thể không hiểu tiết tấu điên cuồng giãy dụa.
Từ trên xuống dưới, hai bên trái phải.
Đồng thời còn có tiếng la lối của lão râu bạc, ôi, con mẹ nó, đau, tiếng kêu thảm thiết có phong cách hoàn toàn khác biệt.
Ở góc độ nào đó mà nói, cái này so với khi bị ma tính điều khiển trông còn ma tính hơn.
Thân thể lão râu bạc vặn vẹo, tạo thành một phong cảnh cực kỳ quái dị.
Người trong liên minh người thần bí nhìn thấy thoải mái cười to, Mặc Dương Đạo Thập Nhị và Liễu Phương, ba người đến từ địa cầu này cười trước ngửa sau lật, ngã nghiêng ngã ngửa.
Đệ tử Thiên Co cung tức đến đỏ bừng cả mặt, muốn giúp đỡ nhưng ai cũng đều hiểu, xông lên sẽ phải chịu chết, làm bao cát, nhưng trơ mắt nhìn chưởng môn của mình bị như thế!
Cái này cũng không tính là bị đánh, xem như nhục nhã triệt để!
Chỉ có thể đứng yên một chỗ tràn ngập lúng túng không thể làm gì.
Chung Bắc Hải không biết từ khi nào đã sớm vùi đầu đến thấp hơn, thiếu chút nữa đã cúi hẳn vào trong quần cộc.
Nhưng hắn khác với các đệ tử khác khác biệt ở chỗ Chung Bắc Hải không có phần nộ chút nào, theo cách nói của hắn, cái này gọi sư huynh nhàn rỗi không có chuyện làm, nên mới tự đi tìm rắc rối đùa giỡn.
"Phốc.
"
"Ha ha ha ha ha.
"
Toàn bộ liên minh người thần bí nhất thời phát ra tiếng cười vang.
Mặt mũi bầm dập, chật vật, không chỉ không còn chút khí thế nào, ngược lại bởi vì hắn đặc biệt tạo hình tự thể tăng thêm vẻ khoa trương, vẫn làm ra vẻ ta vô địch thiên hạ, cực giống một con Phượng Hoàng ướt sũng đang giương cánh, bễ nghễ thiên hạ.
"Ngươi nhìn xem hắn có giống một con gà bị nhổ lông không.
Ha ha ha ha.
" Đạo Thập Nhị lớn tiếng cười lên ha hả.
Hắn vừa cười xong thì thuộc hạ cười càng thêm lợi hại.
.