Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2499: Cha Con Gặp Nhau






Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Nhược Tâm: "Nó đang ở đâu?" 
"Tô Nghênh Hạ đã sớm thay đổi chủ ý, ta đã sớm biết người sẽ vì vậy mà ý chí tinh thần sa sút, nhưng tình thế trước mắt của ngươi cực kỳ nghiêm trọng, nếu như cứ mãi đối địch thì chỉ sợ sớm đã bị đám ma tăng kia giết chết, cho nên, ta mới phái người nói cho người biết nếu như người vượt qua được đại nạn lần này thì con gái của người chính là phần thưởng.


"Ta cũng không muốn nha đầu kia tuổi còn nhỏ như vậy đã bị mẹ vứt bỏ, cha còn chết 
không toàn thây.

Cho nên, Hàn Tam Thiên, thu hồi ánh mắt thù hận của người lại đi, tốt nhất khách khí một chút.

"  Vừa mới nói xong, Lục Nhược Tâm phẫn nộ trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên rồi nhấc chân đi về phía bìa rừng.

Hàn Tam Thiên sững sờ trọn vẹn một chốc lát.

Nghĩa là anh đã hiểu lầm nàng rồi sao? 
Những gì nàng nói gần như đã khiến mọi chuyện thông suốt, toàn bộ hành trình cũng 
không có tình huống nào không hợp lí.

Bao gồm chuyện nàng dẫn người tới cứu mình, hết thảy mọi chuyện đều là vì tốt cho mình.


Cộng thêm thái độ kỳ quái của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên thật sự có chút không hiểu rõ được, cuối là chuyện như thế nào.

!Nếu như nàng bức bách Tô Nghênh Hạ thì nàng phải dùng phương pháp gì mới khiến cho Tô Nghênh Hạ làm theo? Thủ đoạn của Phù Gia không tầm thường, nàng hẳn là không làm gì được.

Còn nữa, nếu nàng muốn bức bách thì Hàn Niệm trong tay nàng không phải là con cờ tốt nhất sao? Cũng như năm đó Phú Gia thậm chí hận không thể che giấu kỹ Hàn Niệm.

Nhưng tại sao Lục Nhược Tâm lại đưa Hàn Niệm cho mình, chuyện này không hợp lý.

Chẳng lẽ những gì Lục Nhược Tâm nói đều là thật? 
Mặc dù nữ nhân này khiến Hàn Tam Thiên không có hảo cảm, nhưng lời nói của nàng thì Hàn Tam Thiên lại rõ ràng, luôn luôn tương đối chân thực.

Nhưng muốn Hàn Tam Thiên tin tưởng Tô Nghênh Hạ thay lòng đổi dạ, cái này cũng không có khả năng.

Hàn Tam Thiên suy nghĩ loạn đầu óc, anh thực tế không biết đây rốt cuộc là chuyện thế nào.

Loạn, loạn, loạn, thật sự là quá loạn.

Khi Lục Nhược Tâm từ trong rừng cây đi ra không lâu, toàn thân đều là nước mưa, Hàn Tam Thiên ướt sũng cũng đi ra.

Xa xa, ở cổng chính của lều trại có một đám 
người vây xung quanh một thân ảnh nhỏ bé, khi thấy Hàn Tam Thiên, nàng hưng phấn hộ to, chạy phóng tới chỗ Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cũng mấy bước lao đến, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia thì sự rối loạn và phiền muộn lúc này được quét sạch sành sanh.

Hàn Niệm nhào vào trong ngực anh, Hàn Tam Thiên cũng ôm chặt lấy tiểu nha đầu, trong lúc nhất thời, bên trong cặp mắt kia tràn đầy yêu thương, tràn đầy áy náy.

"Cha.


"Niệm nhi.



Cha con ôm nhau, hết thảy đều không nói nên lời.

"Cha, sao người cha lại ướt như vậy?" Đột nhiên, khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Niệm cố nở ra một nụ cười, âm thanh quan tâm dịu dàng vang lên, một đôi tay nhỏ ôm chặt Hàn Tam Thiên hơn.

"Niệm nhi ôm cha chặt một chút, cha sẽ không lạnh như vậy nữa.


Nghe lời nói này, trong lòng Hàn Tam Thiên 
mềm nhũn.

Lúc này anh mới nhớ ra trên người mình toàn là nước mưa, sẽ làm con gái mình bị cảm lạnh, cuống quít nhẹ nhàng kéo Hàn Niệm từ trong ngực ra ngoài, cười cười, nói: "Yên tâm, cha không lạnh.


"Hì hì, ướt sũng rồi.

" Hàn Niệm cười một tiếng, nhẹ nhàng dùng tay nhỏ vuốt mũi Hàn Tam Thiên một cái.

"Ta đã sai người chuẩn bị quần áo cho người, đương nhiên nếu như người muốn tiếp tục ôm con gái của người như vậy thì xem như ta chưa nói gì.

" Lục Nhược Tâm 
mấy bước đi ngang qua bên cạnh hai cha con, vứt xuống một câu, lạnh lùng về doanh trưởng của mình.


"Đi thay quần áo với cha nhé?" 
"Dạ.

" Hàn Niệm ngoan ngoãn gật đầu.

"Cha, khoảng thời gian qua đều là Tâm nhi tỷ tỷ chăm sóc Niệm nhi, đối với Niệm nhi rất tốt, Tâm nhi tỷ tỷ là người tốt.

" Niệm nhi 
vừa cầm mình quần áo mình đã chọn được vừa kéo tay Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên kinh ngạc, Niệm nhi tuyệt đối không phải là người chỉ vì một chút vật chất mà thay đổi thái độ, điều này nói rõ có khả năng Lục Nhược Tâm thật sự đối với nàng rất tốt.

Con bé càng sẽ không nói dối lừa gạt anh.

Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười Hàn Niệm một tiếng, sau đó đứng ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, đột nhiên thân thể dựa sát vào người anh.

.