"Đúng vậy."
Mặc dù phật uy thiên long bá đạo vô cùng, cho dù là bất kỳ lực lượng nào cũng khó mà đối địch chính diện nổi.
[+]
Nhưng bảy mươi hai lộ thần kiếm của Hàn Tam Thiên lại vừa vặn đánh trúng vào mạch máu nòng cốt của phật uy thiên long.
Trông rất giống một con người kiên cường to lớn vô cùng gặp phải một khối bông, dù cho người có muôn vàn lực lượng, thậm chí có thể dùng một quyền giết người, nhưng điều quan trọng là người đầu tiên đánh trúng một quyền này.
Hàn Tam Thiên tựa như một sợi dây vải trong gió, quấn quanh trên mặt con rồng, cho dù con rồng có quay đầu cong đuôi như thế nào thì từ đầu đến cuối cũng không chạm tới.
"Theo thời gian trôi qua, phật uy thiên long không đánh trúng được Hàn Tam Thiên thì sẽ chỉ bị Hàn Tam Thiên đâm cho mình đầy thương tích." Lão hòa thượng gật gật đầu, không phủ nhận cái nhìn này của Minh Vũ một chút nào.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như cũng không sốt ruột? Đây chính là pháp môn người dùng tuổi thọ và làm trái ý trời để đổi lại, cứ trơ mắt nhìn nó bị Hàn Tam Thiên phá như vậy sao?" Minh Vũ không hiểu nói.
"Thời vận đã đến, huống chi thiên địa vạn vật vốn đều tương sinh tương khắc, cho dù ta có một lá chắn vô địch nhưng cũng không làm gì được người chỉ cường mạnh mẽ như hắn, cho nên là thành hay bại thì đều là số mệnh." Lão hòa thượng nhẹ giọng trả lời.
"Lúc này người còn có tâm tình nhắc với ra những chuyện này, xem ra, người vẫn còn có đường lui." Minh Vũ khinh thường cười khẽ.
"Ta cũng muốn xem kịch hay, nhưng chỉ sợ lát nữa ngươi cũng sẽ giống nhưng những người đồ đệ kia của mình, hoảng loạn bỏ chạy." Minh Vũ lạnh giọng giễu cợt nói.
Nghe nói như thế, lão hòa thượng lập tức có vẻ khó chịu, nhưng vẫn khôi phục lại nụ cười rất nhanh sau đó: "Vậy chúng ta chờ xem."
"Kiếm thứ ba mươi sáu, mưa rơi hoa bay."
"Kiếm thứ bốn mươi bốn, hỏa long hỏa phượng."
Xoát xoát xoát.
Mà lúc này phía trên giữa không trung, trong khi lão hòa thượng và Minh Vũ đang nhẹ giọng đàm tiếu thì Hàn Tam Thiên và phật uy thiên long đang chiến đấu kịch liệt vô cùng, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Lúc này tâm tình của Hàn Tam Thiên càng vô cùng kích động.
Từ khi Quy Nguyên Tử truyền cho anh đến hôm nay, đây là lần thứ nhất anh sử dụng bảy mươi hai lộ thần kiếm, nhưng vừa sử dụng liên hoàn toàn bị kiếm pháp thần kỳ này khuất phục.
Kiếm pháp này quả nhiên tuyệt diệu đến không lời nào để nói, cũng có thể từ đó nhìn ra, đây có thể là thần kỹ đã đi theo Quy Nguyên Tử gần như cả đời, đến tột cùng là dựa vào cái gì có thể đi cùng nhau lâu như thế.
"Hống hống hống."
Bên kia, phật uy thiên long phát ra âm thanh gào thét vô cùng phẫn nộ.
Hàn Tam Thiên giống như một con ruồi, liên tục dính trên thân lại không ngừng lùi về phía sau, không hề phát chiêu, con ruồi này làm toàn thân thiên long khó chịu, nó phát chiêu đi lại đánh hụt nhiều lần, khiến phật uy thiên long tức giận vô cùng.
Nhưng trừ dùng âm thanh phát tiết bất mãn và phẫn nộ của mình thì nó còn có thể làm gì?
Khi kiếm thứ năm mươi mốt rơi xuống, toàn bộ thân thể đỏ vàng uy vũ của phật uy thiên long đã chịu thương tích khắp cả người, máu tươi rơi trên vảy rồng, chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
"Biết sao không? Ở quê hương của chúng ta có một truyền thuyết, có một loại giun sau khi trải qua kiếp nạn sẽ hóa thành rắn, rắn hóa kiếp chính là mãng xà, mãng lại biến thành rồng đen, cuối cùng mới có thể hóa thành rồng."
"Nhưng mà trong mắt ta, rồng cho dù là rồng, có đôi khi chỉ là một con trùng mà thôi." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười tà, ngọc kiếm trong tay ẩn ẩn phát sáng.
Chiêu thức năm mươi hai.
"Rống." Tựa hồ nghe hiểu lời chế giễu của Hàn Tam Thiên, phật uy thiên long tức giận gầm to, phun khí đến mấy dặm, uy nghiêm đến cực điểm.
Hàn Tam Thiên chỉ lạnh giọng cười một tiếng, một giây sau, thân hình lại biến hóa, nhân kiếm hợp nhất, trực tiếp bay về phía phật uy thiên long.
"Phốc phốc."
Khi phật uy thiên long không có phản ứng gì, chỉ nghe thấy một tiếng thịt bị cắt ra.
Cho dù trên toàn bộ thân rồng có vô số vảy rồng kiên cố bảo hộ, nhưng vẫn không chịu nổi một kiếm vút lên trời cao này của Hàn Tam Thiên.
"Con giun nhỏ." Thân ảnh Hàn Tam Thiên đứng ở phía sau thân rồng cách mấy chục mét, ngay cả đầu cũng không quay lại, lạnh giọng chế giễu.
.