Giống như những chuyện vừa rồi chẳng qua là một giấc mộng mà thôi, hết thảy đều là hư ảo, nhưng sắt ấn trong tay nói với mình rằng tuyệt đối không phải chỉ là mộng cảnh đơn giản như vậy.
"Hắc hắc." Phù Mãng cười cười sờ sờ đầu, suy nghĩ nửa ngày mới nói mấy chữ: "Chuyện là vừa rồi nhìn thấy người bị khống chế nên ta nghĩ là đập một cái có thể khiến người thanh tỉnh một chút..."
Mẹ nó, thằng ngốc này.
"Vậy còn trên mặt ta thì sao? Không cần phải nói cũng là người đập đúng không?"
Hàn Tam Thiên phiền muộn trợn mắt.
"Tại vì nếu dùng búa thì chúng ta sợ sẽ tạo thành thương tổn lớn cho ngươi, cho nên...!Cho nên..."
"Cho nên dùng cách bạt tai?" Hàn Tam Thiên im lặng nói.
"Tam Thiên chính là Tam Thiên, thật thông minh." Phù Mãng cười rạng rỡ.
"Ngươi qua đây." Hàn Tam Thiên duỗi duỗi tay, ra hiệu Phù Mãng đưa mặt đến gần.
"Mẹ nó, tên khốn nhà ngươi." Hàn Tam Thiên buồn bực sờ sờ đầu, lại sờ sờ mặt, tên nhóc này thật sự ra tay rất mạnh.
"Tam Thiên, ngươi tỉnh rồi, cả Phù Ly cũng tỉnh vậy có phải là Dạ Ma kia bị người đánh bại rồi không?" Mặc Dương lúc này vui vẻ nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Đúng vậy, trước tiên đi nhìn xem những người khác như thế nào, ta có chút việc."
Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên đứng dậy rời đi.
- -
Mặc Dương vốn muốn cùng đi theo, nhưng vừa đuổi đến cửa đã nhìn không thấy bóng dáng, tên này đi với tốc độ nhanh chóng khiến người ta líu lưỡi.
Lắc lắc đầu, dựa theo phân phó của Hàn Tam Thiên, Mặc Dương đứng dậy dẫn theo một đám người đi thăm hỏi những anh em khác đang lâm vào mê man.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên đã ngạo nghễ đứng ở phía trên mái nhà của khách sạn.
Gió lạnh đang thổi, trăng treo trên cao, thân ảnh Hàn Tam Thiên như là cây tùng, ngông nghênh nghiêm nghị, soái khí bức người.
Đêm rất yên tĩnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn tĩnh lặng.
Trong thành khi về đêm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ếch kêu chim gọi, thậm chí mơ hồ nghe thấy một tiếng tiếng ngay từ trong phòng ở nơi xa nào đó.
Nhưng ngày này qua ngày khác ở giữa không trung phía trên vẫn còn tiếng kinh Phật lượn lờ xoay quanh.
Hơn mười dặm ngoài kia vẫn còn đảm yêu hòa thượng đang niệm kinh.
Kia là một khối sắt ấn vô cùng bình thường, nói là sắt những vật liệu lại giống như tảng đá, xúc cảm chạm vào lại như nhựa, ở giữa có một sợi dây, nhìn có chút giống như đồng tiền.
Nhìn bề ngoài thì rất bình thường, có rất nhiều hạt nhỏ bé nổi lên, sờ lên giống như đang sờ lên sợi bông.
Điểm duy nhất không giống bình thường chính là ở phía trên có một hình loáng thoáng như hình dạng ánh trăng.
"Dạ Ma à Dạ ma.
Người nói thật hay là giả?"
Hồi tưởng đến tình cảnh Dạ Ma chết trước mắt mình, Hàn Tam Thiên chau mày.
Ánh mắt của hắn rất chân thành.
Nhất là sau khi Hàn Tam Thiên vỗ lên vai hắn, phóng thích hỗn độn chi khí rất nhỏ tiến vào trong cơ thể hắn, khiến hắn trong nháy mắt hiểu rõ việc Tử Tình đột nhiên bộc phát đến cùng có liên quan đến Hàn Tam Thiên hay không.
Hàn Tam Thiên quả thật bị áp chế, nhưng Tử Tình thì không.
Lực lượng của Tử Tình có thể áp chế Dạ Ma, nhưng đặc thù của người bình thường cơ bản không thể giúp anh đưa năng lượng vào.
Trước kia Hàn Tam Thiên cũng không làm
được.
Nhưng bây giờ Hàn Tam Thiên lại có thể.
Hỗn độn chi khí, Vạn Khí Chi Tổ, ngàn vạn linh khí trong thiên hạ đều do diễn hóa mà ra, thì đương nhiên vạn khí cũng có thể thay đổi thất thường, bao gồm luôn cả bạch khí vô cùng đặc thù bên trong Tử Tình.
Do cũng thuộc về vận khí cho nên hỗn độn chi khí cũng có thể mô phỏng hóa và bị Tử Tình hấp thu.
Đối đầu Hàn Tam Thiên, đối đầu hỗn độn chi khí, Dạ Ma còn gì mà không thể chấp nhận thất bại nữa?
Đối với Dạ Ma mà nói, bị đánh bại dưới tay hai cá thể bên trên cũng đã đủ để chứng
minh chính hắn rất mạnh mẽ, cho dù bại, cũng bại trong vinh quang.
Chỉ là anh có thể tin được không?
Hàn Tam Thiên không quá tin tưởng một yêu ma, nhất là yêu ma dựa vào mộng cảnh, lời nói có độ tin cậy không cao.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác nhìn, cái gọi là người sắp chết thì lời nói cũng lương thiện, có lẽ Dạ Ma thật sự có thiện ý giúp đỡ.
Quan trọng nhất chính là một câu kia của hắn đã đả động Hàn Tam Thiên.
"Người trong giang hồ thân bất do kỷ."
Mỗi người còn sống đều sẽ vì bản thân.
mình, thế nhưng càng sống sẽ càng vì bản thân hơn, cha mẹ và con cái mà sống, con cái sinh ra cũng vì cha mẹ, mỗi người đều sẽ lo lắng cho đối phương, ảnh hưởng đối phương.
Giang hồ cũng giống như thế, thị thị phi phi, lợi ích quanh co, chỉ lo thân mình, nói nghe thì dễ.
.