“Bọn họ cũng biết là, Hàn Tam Thiên đã chết rồi đấy? Đã chết rồi, không phải cái gì cũng mất hết sao? Thần cũng được, quỷ cũng được, cuối cùng đã chết đi đều sẽ trở thành phế vật"
Lúc này, sau lưng đám người, là một vị công tử từ từ đứng dậy trên sảnh lớn.
Phong thái ngời ngời, cả thân hình áo trắng, trên tay là chiếc quạt giấy.
Chỉ với một câu nói đã khiến cho sự chú ý của tất cả tập trung trên người hắn.
“Chết tiệt, tên tiểu tử nhà người đang nói cái gì đó? Ngươi dám sỉ nhục thần ma đã qua đời Hàn Tam Thiên sao? Nếu như người muốn chết, bọn ta nhất định thành toàn cho người."
“Nói không sai, sỉ nhục Hàn Tam Thiên, vậy chính là chống đối lại với bọn ta, nếu như muốn giữ lại mạng sống.
Hãy hỏi thanh đao trên tay bọn ta có đồng ý hay không?
"Chết tiệt, lập tức xin lỗi ngay"
Rất nhiều người đột nhiên vì tức giận mà đứng phắt dậy, đối với họ mà nói Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn thuyết phục được bọn
họ, là một trong những biểu tượng tinh thần của họ, dù gì, Hàn Tam Thiên cũng là người phàm đầu tiên dám đứng ra chống lại chân thần, rất nhiều người xem đó là thần tượng hoặc là mục tiêu để phấn đấu.
Vị công tử này sỉ nhục Hàn Tam Thiên,
đương nhiên khiến bọn họ vô cùng bất mãn.
Nhưng tên này ngược lại không hề hoảng hốt, hắn đứng dậy lập tức các vị cao thủ xung quanh hắn cũng đứng dậy theo, CÓ thể vạm vỡ, hơi thở mạnh mẽ, nhìn vào liền có thể biết đây là những cao thủ ẩn danh trên giang hồ.
“Ha ha, các ngươi tâng bốc Hàn Tam Thiên cao như vậy thì có ích lợi gì? Theo ta, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười của quá khứ mà thôi." nói xong, hắn tiến lên phía trước mấy bước, đến đứng cạnh bên của Tử Tình.
Càng nhìn càng yêu thích, càng nhìn trái tim hắn càng dao động.
Mỹ nhân này, đẹp đến nao lòng.
Nhìn chằm chằm rồi mỉm cười với Tử Tình, sau đó sắc mặt trở nên giữ tợn, dưới chân liền cử động.
Mặt đất được tạo thành bởi một tảng đá lớn, đột nhiên nứt vỡ thành một cái lỗ lớn.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Tên tiểu tử này,...thật là bạo ngược, chỉ dùng lực của một chân đã khiến cho mặt đất vỡ nát như vậy, hắn có lại lịch như thế nào vậy chứ?"
Đám người khi này còn hùng hồn lên tiếng đe dọa như vậy, nhưng bây giờ lại bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, chỉ dám lẩm nhẩm trong miệng, thì thầm dò xét thân phận của vị công tử kia.
“Bất cứ thứ gì khi chết đi, đều biến thành phế vật, còn ta mới chính là ma thần thật sự mà các ngươi đang đối mặt." Nhìn thấy tất cả đang vô cùng hoảng sợ, tên tiểu tử này vô cùng đắc ý, vung chiếc quạt ra, vén lại tóc, làm một động tác vô cùng tuấn tú: “Tại hạ là Trần Thế Dân của cung Thiên Ngọc"
Công tử nhà ta cũng chính là chưởng môn tương lai của cung Thiên Ngọc." Một tên thuộc hạ lúc này lập tức đưa ngón tay cái lên diễu võ dương oai tự giới thiệu.
“Chết tiệt, tên này quả nhiên là đệ tử của Cung Thiên Ngọc trên đảo Phiêu Miểu."
“Trưởng lão thấp nhất ở đây cũng đạt đến cảnh giới Chu tà, còn đa số đều là cao thủ của Bát Huang, đặt biệt là chưởng môn của bọn chúng, nghe nói nhiều năm về trước đã vượt qua trận độ kiếp của Bát huang.
Nhưng môn phái này vô cùng bí ẩn, hành tung khó đoán, nhiều lúc chỉ nghe lời đồn thổi trên giang hồ, chứ chưa nhìn thấy qua bao giờ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây"
"Xem ra truyền nhân của cung Thiên Ngọc cũng không tệ, chỉ còn là một thanh niên đã có tu vi thâm hậu như vậy, Cung Thiên Ngọc quả thật không tầm thường"
Chương 2381: Lời nói vô căn cứ.
“Hừ, cung Thiên Ngọc thì như thế nào chứ, không phải cũng là kẻ giấu đầu lòi đuôi ở núi Khốn Long sao? Trong mắt người Hàn Tam Thiên tệ đến như vậy, vậy sao ta lại không thấy người ra tay giết Ma Long ở núi Khốn Long chứ?" vị lão đại Giang Bắc Thất Quai bất mãn lên tiếng.
Trong mắt hắn, Hàn Tam Thiên mới là một vị anh hùng thật sự đối với tên công tử bột này, đương nhiên hắn không để vào mắt.
“Ha ha, xem ra Giang Bắc Thất Quai người
không những tướng mạo không bình.
thường, ngay cả đầu óc cũng có vấn đề." Trần Thế Mẫn không khỏi nhạo báng, vẫy
vẫy cây quạt, lạnh lùng nở một nụ cười đáp.
Giang Bắc Thất Quai đột nhiên đập mạnh xuống bàn, tức giận muốn đứng phắt dậy: “Chết tiệt, người nói cái gì?"
Chỉ là vừa mới đứng dậy liền có chút bối rối, Trần Thế Dân chỉ đặt cây quạt trên vai của hắn, liền khiến cả cơ thể hắn không thể đứng dậy nổi, càng dùng lực để phản kháng lại, thì mồ hôi càng lúc càng tuôn ra trên trán.
Sau đó, Trần
.