"Huyên náo!!"
"Rầm rầm!"
Giữa những tia lửa màu tím, hai tia sáng đi ngược vô cùng bắt mắt, một tia sáng vàng và đỏ tím lượn vòng, một tia sáng trắng và trắng xanh đan xen.
Tốc độ cực kỳ nhanh, ầm ầm lướt qua núi Khổn Long!
"Bàn Cổ kiếm trận!"
"Hiên Viên Kiếm trận!"
"Bắc Minh tứ hồn trận, một hoá hai, hai hoá bốn, lên!"
"Bắc Minh tứ hồn trần, một hoá hai, hai hoá bốn, lên!"
Bùm!!
Tám bóng người ngay lập tức xuất hiện.
Rù!!
Hai đại kiếm trận sừng sững trên đỉnh không trung, một bên là mười nghìn chiếc búa vàng và một bên là mười nghìn thanh trường kiếm, ánh sáng vàng chói loá, khí thế kinh người.
“Đó là cái gì?” Trong ánh sáng màu tím hồng, mặc dù rất nhiều người cảm thấy thân thể giống như bị hóa đá, nhưng đôi mắt và chiếc lưỡi duy nhất có thể cử động được vẫn biểu lộ sự kinh ngạc của họ.
Nhìn từ xa, tám bóng người với hai đạo thiên tượng kiểm trận, giống như thần minh.
“Là... là đại tiểu thư của Lục gia, Lục Nhã Tâm, đó là Hiên Viên Kiếm của nàng ấy!” Sau vài giây ngắn ngủi hóa đá, người có tu vi cao cuối cùng cũng đột phá ràng buộc, chỉ về phía xa kêu to.
Khi hắn ta hét lên như vậy, không ít người lần lượt nhận ra.
Đặc biệt là người của Lam Sơn Chi Đỉnh, tuy rằng rất nhiều người vẫn chưa đủ tư cách gặp được vị thiên kim của nhà họ Lục này, nhưng việc thiên kim Lục gia tay cầm Hiên Viên kiếm là điều mà người nhà họ Lục đều biết.
Thêm với việc có một số người đã từng tham gia Kỳ Sơn Chi Đình, đã từng nhìn thấy phong thái của Lục tiểu thư, lúc này vừa nhìn qua là có thể nhận ra ngay.
“Công tử, quả nhiên là tiểu thư!” Lục Vĩnh Sinh đã không ít lần gặp qua tiểu thư nhà mình, phấn khích vô cùng nói với Lục Nhã Hiền.
Lục Nhã Hiên gật đầu, khóe miệng ko ông khỏi nở nụ cười, có sự giúp đỡ của Lục Nhã Tâm, vậy thì lần này tỷ lệ chiến thắng chắc chắn sẽ tăng lên: "Nhưng mà, người bên cạnh nàng ấy là ai? Tại sao lại giống như dùng Bắc Minh Tứ Hồn trận vậy?"
“Chẳng lẽ là người nhà họ Lục?” Lục Vĩnh Sinh kỳ lạ hỏi.
“Không, tuyệt đối không thể nào.” Lục Nhã Hiên nói như đinh đóng cột: “Bắc Minh Tứ Hồn Trận chính là thượng cổ tuyệt học, ngay cả ông nội ta cũng không thể...
“Chẳng lẽ là cô gia tương lai?” Lục Vĩnh Sinh cẩn thận dè dặt hỏi.
Chỉ có một khả năng duy nhất, nếu không, muốn từ chỗ Lục Nhã Tâm học được tuyệt kỹ của nàng ta, thậm chí còn là tuyệt học hàng đầu của Lục gia, Bắc Minh Tứ Hồn trận, khó như lên trời.
Lục Nhã Tâm vốn dĩ muốn lắc đầu, nhưng nhìn bốn bóng dáng giống nhau, lại nhìn thấy kiểm trận giống hệt, thêm với trên thân hai người, một bên là tím đỏ vây quanh, một bên là trắng xanh đan xen, giống như tình nhẫn. Khiến hắn ta không thể không chấp nhận sự thật này.
Tuy nhiên, không phải nàng ta đã từng nói rằng trên đời này không có bất cứ nam nhân nào có thể khiến nàng ta phải nhìn nhiều hơn một lần sao? Thực tế là nàng ta đã luôn làm chuyện này trong nhiều năm.
Thân là nhà họ Lục mạnh nhất trong ba đại gia tộc, thiên kim của bọn họ đương nhiên có người đến nhà cầu thân, càng huống hồ nhan sắc của Lục Nhã Tâm là bậc nhất thiên hạ, ngưỡng cửa nhà họ Lục sớm đã bị không biết bao nhiêu quan lại quyền quý đạp đổ.
Trong số đó đương nhiên không thiếu các loại rồng phượng, hoặc là có tài năng xuất chúng, hoặc là xuất thân danh giá, hoặc là có tướng mạo khôi ngô, cao cao tại thượng, thậm chí rất nhiều người Lục Nhã Hiền nhìn cũng cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng bọn họ...Trong mắt Lục Nhã Tâm, đến mang giày còn không xứng.
Vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng của Lục Nhã Tâm, thực ra trong mắt người thân Lục gia, sớm đã nhận định e rằng nàng ta sẽ vĩnh viễn không thể gả đi được.
Nhưng bây giờ...
Không chỉ có một nam nhân đi theo bên cạnh nàng ta, mà đến cả tuyệt học cả đời của nàng ta cũng nằm chắc được, điều này quả thực khiến Lục Nhược Viễn vô cùng kinh ngạc.
“Tên kia..rốt cuộc là ai vậy?” Lục Nhã Hiện sờ sờ cằm, mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ rốt cuộc là nam nhân thần tiên nào, tu phúc tám kiếp, có thể được Lục Nhã Tâm nhìn trúng, chuyện mà xưa này chưa từng có.
Tuy nhiên, mặc dù hắn ta có bốn hình bóng, nhưng lại ở quá xa hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Giống như hắn ta đang cố gắng hết sức để nhìn rõ, còn có Hải vực Vĩnh Sinh và Dược Thần Các, hoặc là nói, hào kiệt của toàn thiên hạ.
Thậm chí, bọn họ còn nhìn kỹ lưỡng hơn cả Lục Nhã Hiên, bởi vì nếu như Lục Nhã Hiên muốn nhìn rõ người nam nhân đó là quan tâm đến Lục Nhã Tâm và hiếu kỳ, thì những người khác càng mang cảm xúc mạnh mẽ hơn. Lục Nhã Tâm chính là nữ thần trong lòng bọn họ, bây giờ là nữ thần bị khinh nhờn, những người này làm sao có thể không chua xót?
Diệp Cô Thành càng nghiến chặt răng, kể từ khi gặp mặt Lục Nhã Tâm, hắn ta đều luôn cố ý hay vô ý tiếp cận nàng ta, chỉ đáng tiếc là Lục Nhã Tâm chưa từng liếc thẳng vào hắn ta một lần nào, đối với Diệp Cô Thành người luôn hài lòng với bản thân mình mà nói, điều này rất đáng tiếc.
Suy cho cùng, Lục Nhã Tâm là một người xinh đẹp, điều quan trọng nhất là một khi được nàng ta nhìn trúng thì thân phận và quyền lợi của cũng theo đó mà đến, cho nên cho dù là bây giờ hắn ta đã kết hôn rồi, nhưng Lục Nhã Tâm vẫn là cái gai trong lòng hắn ta.
Bây giờ, có người đã hoàn thành điều mà hắn ta không thể làm được. Được Lục Nhã Tâm nhìn trúng, chuyện nhục nhã và bất cam như vậy, Diệp Cô Thành là người bắt bình hơn bất cứ ai.
"Chết tiệt, Bàn Cổ Búa!"
Đột nhiên, chính vào lúc này, có người hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, cả đám trực tiếp nổi lửa.
Diệp Cô Thành sững sờ nhìn lên mây trời, trên đời này e rằng không có mấy người hiểu rõ vạn chiếc búa vàng sáng lấp lánh kia hơn hắn ta.
"Bàn Cổ Búa? Đó không phải là của con rể nhà họ Phù Hàn Tam Thiên sao?"
"Đúng vậy, Hàn Tam Thiên không phải đã chết thảm trong thiên kiếp rồi sao?"
Một nhóm người nhìn nhau, bàn tán sôi nổi.
Đám người Vương Hoãn Chi lại sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hàn Tam Thiên ở phương xa, trong lòng không ngừng tự hỏi bốn bóng người đó có phải là của Hàn Tam Thiên hay không.
“Các người đánh rắm sao!” Diệp Cô Thành tức giận mắng một tiếng: “Đó hoàn toàn không phải là Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên sớm đã bị chúng ta giết chết rồi!"
Có người giành được Lục Nhã Tâm đã khiến trái tim của Diệp Cô Thành gần như sụp đổ, nếu như cái tên chết tiệt này lại là Hàn Tam Thiên đáng chết đó, vậy thì Diệp Cô Thành sẽ thực sự nổ tung tại chỗ.
Hắn ta không xứng, hắn ta chỉ là một người không là gì cả ở Hư Vô Tông, thứ rác rưởi cái gì cũng không bằng mình, phế vật, hắn ta dựa vào cái gì mà có thể đứng cao hơn mình? Hắn ta dựa vào cái gì mà ưu tú hơn mình?!
Diệp Cô Thành trong lòng hét lên cuồng loạn, Vương Hoãn Chi cũng lập tức phản ứng lại: "Đúng vậy, người đó, không thể nào là Hàn
Tam Thiên.”
“Công tử, có người nói rằng đó là
Hàn Tam Thiên." Lúc này Lục Vĩnh
Sinh hơi nghiêng người, kính cần
nói với Lục Nhã Hiên.
“Hàn Tam Thiên?” Lục Nhã Hiên híp
mắt hung tợn, “Tên kia không phải
đã chêt rôi sao?
Thuộc hạ cũng không biết, nhưng
mà rất nhiều người phía trước đều
đang đồn đại."
Lục Nhã Hiên nhìn chằm chằm vào
vạn búa trên bâu trời, giông, quả
nhiên là giông như búa Bàn Côi
Không lẽ, cái tên đó thực sự là Hàn
Tam Thiên?!
Hàn Tam Thiên là con rễ của nhà họ
Phủ, chồng của Tô Nghênh Hạ,
chuyện này ai cũng đều biết, Lục
Nhã Tâm nửa đời kiêu ngạo, nhưng
cuôi cùng lại nhìn trúng một người
đã có vợ như vậy sao?l
Tất cả những nghỉ ngờ, theo với
bốn bóng người tay câm búa Bàn
Cổ đó, khi phóng về phía Ma Long,
hoàn toàn được làm sáng tỏ rồi.
Dưới ánh sáng màu tím, khuôn mặt
cực kỳ tuần tú đó, cương nghị, đôi
mắt như đuốc!!
- -----------------