Ngay sau đó, đạo kim quang kia biến mất.
Hiển nhiên, nhân lúc tất cả mọi người đều không chú ý, trong đạo kim quang kia vọt ra khỏi hai luồng ánh sáng bạc, sau khi bọc đạo kim quang kia lại, giống như trong suốt, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Tốc độ của nó rất nhanh, ánh sáng vô cùng mờ cho nhát, cho tới khi làm cho người ta cảm thấy kim quang giống như tan mất vậy.
Lôi thủ Tử Cấm tiêu tán, tất cả cũng yên tĩnh trở lại.
Thiên kiếp cũng kết thúc.
Đám Tam Quân liên quân kia mới phản ứng lại, lúc này mang người điên cuồng hét lên, sau khi tìm bốn phía lại không thấy chút bóng dáng nào của Hàn Tam Thiên, một đám người lúc này mới buông lỏng xuống, thở ra một hơi dài, xác nhận đã Hàn Tam Thiên hồn phi phách tán dưới thiên kiếp rồi.
"Đem tin tức Hàn Tam Thiên đã tru diệt truyền đi." Ngao Thiên nhìn thấy đội ngũ hôm nay đã chỉ còn vạn người, trong lòng vô cùng thổn thức. Hắn bắt đầu hiểu thảm bại của Dược Thần Các, dẫu sao, ngay cả hắn đích mình ra sân, chống chọi với Hàn Tam Thiên, tuy thắng nhưng cũng rất là thảm.
"Dạ!" Ngao Vĩnh gật đầu một cái.
Ngao Thiên không nói chuyện, trong nháy mắt ngắm nhìn Hỏa Thạch Thành đã hóa thành biển lửa ở sau lưng, có lẽ, lúc này nó mới thật sự xứng với danh tự này. Tiếp đó, Ngao Thiên dẫn người của Vĩnh Sinh Hải Vực khải hoàn hồi triều.
Ngao Thiên vừa đi, Vương Hoãn Chi cũng đi, toàn bộ liên quân cũng bắt đầu rút lui.
Đại chiến đã kết thúc, tất cả cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Theo đám đông rời đi, Hỏa Thạch Thành trừ lửa vẫn đang cháy ở trong thành, đất khô cằn cũng bốc khỏi thì tất cả dường như cũng trở nên yên tĩnh.
"Tiểu thư, chúng ta cũng... Trở về đi thôi." Ở một nơi nào đó trong núi lớn, Xi Mộng có chút khó xử nói.
Chẳng biết tại sao, mặc dù rất hận Hàn Tam Thiên, nhưng mới vừa rồi Hàn Tam Thiên nghịch thiên độ kiếp vẫn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng nàng, cho tới khi nhìn Hàn Tam Thiên biến mất trong không trung, nàng không khỏi cảm thấy thương cảm thay hắn.
Lục Nhược Tâm luôn nhíu chặt mày, ánh mắt sáng như đuốc, khác với những người khác, nàng nhìn thấy hiện tượng kì lạ lúc kim quang biến mất.
Thân là công chúa của Lục gia, tu vi và bản lĩnh của Lục Nhược Tâm không cần nhiều lời, Hàn Tam Thiên bị đuổi chạy khắp núi, cũng là câu trả lời tốt nhất. Mà đồng thời, với thân phận như vậy, nàng có thể có được rất nhiều bảo bối người thường khó mà tưởng tượng được.
Đế Thính Châu, chính là như vậy.
Viên ngọc được làm ra từ mắt phải của Tiên Thiên Thần Thú Đế, có thể quan sát chu vi mười dặm, có thể nghe tiếng động chu vi trăm dặm, có thể ngửi chu vi ngàn dặm, Lục Nhược Tâm thường mang theo nó ở bên người, đa phần là đề phòng nguy hiểm, hoặc là khống chế được hoàn cảnh, đây là phong cách làm việc của nàng.
Công chúa Lục gia, bất kỳ chuyện cũng sắp xếp trước người khác một bước.
"Người dẫn người trở về trước đi." Lục Nhược Tâm nói xong, bóng người lập tức muốn bay về phía trước.
Xi Mộng vội vàng chắn trước mặt nàng: "Tiểu thư, ngài đang muốn đi đâu?" Nói đến đây, Xi Mộng vội vàng thấp cúi đầu, quy xuống đất: "Nô tỳ tuyệt đối không dám hỏi tới chuyện riêng của tiểu thư. Chẳng qua là..."
"Chẳng qua là thế giới bát phương có nhiều nguy hiểm, tiểu thư mặc dù có tu vi cái thế, nhưng một thân một mình khó tránh khỏi gặp phải nguy hiểm gì đó!"
Lấy thân phận và giá trị nhan sắc của công chúa Lục gia, dĩ nhiên là người trong thiên hạ đều ham muốn, mà lấy thân phận và thái độ cao ngạo của nàng, từ trước đến giờ có không ít kẻ thù. Một thân một mình đi ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện một cái thì Xi Mộng không cách nào tiếp nhận hậu quả.
"Nguy hiểm?" Lục Nhược Tâm nhíu mày một cái, mặc dù nàng cao ngạo, nhưng quả thật vẫn luôn ra vào có người hầu hạ, chần chờ chốc lát, bỏ lại một quả ngọc thạch: "Có yêu cầu ta sẽ báo cho ngươi, khối ngọc thạch này sẽ dẫn người tìm được ta. Vì hắn, bổn tiểu thư có thể thử một lần."
Tiếng nói vừa dứt, Lục Nhược Tâm đã xông ra ngoài như mũi tên.
"Hắn?" Xi Mộng nhướng mày một cái, hắn trong miệng Lục Nhược Tâm là chỉ ai kia?!
Sau khi Lục Nhược Tâm rời đi, một nhóm người cũng đồng thời rút lui, toàn bộ Hỏa Thạch Thành rốt cục cũng yên tĩnh lại.
Nhưng mà nơi này an tĩnh, các thành ở thế giới bát phương lại muốn nổ tung.
Khắp nơi đều là thổn thức, xúc động và đáng tiếc.
"Nghe nói gì không? Liên quân Phù Diệp đâm một đao sau lưng, liên hiệp Dược Thần Các và Vĩnh Sinh Hải Vực ngấm ngầm giết Hàn Tam Thiên- người thần bí, đồng thời, thừa dịp Hàn Tam Thiên rời khỏi thành, liên quân Phù Diệp lại chém gần hết những đệ tử mới vào liên minh người thần bí trong khách sạn Thiên Hồ Thành."
"Nghe nói, Hư Vô Tông cũng gặp công kích, mấy chục ngàn đệ tử chết thảm không ít, từ sáng sớm thủ mãi đến tối, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì nổi. Mà Hàn Tam Thiên thì càng chết oanh liệt hơn nữa."
"Ai, trước kia Hàn Tam Thiên liên kết với liên quân Phù Diệp và Hư Vô Tông, đánh bại Dược Thần Các, mắt thường có thể thấy được, tương lai tất sẽ thành chuyện lớn, nào biết..."
"Ai, nghe nói lúc đại chiến, người này gặp tiên kiếm, hơn nữa một tiếng đã triệu tập đủ bốn thần thiên thủ, thật sự có thể nói là kỳ tích của toàn bộ thế giới bát phương."
"Nhắc tới, Hàn Tam Thiên cũng coi như là tiếng truyền muôn thuở rồi, đầu tiên là dùng thân phận thần người thần bí tàn sát trên đỉnh Kỳ Sơn, hôm nay lại lấy thân phận Hàn Tam Thiên mở ra thiên kiếp kỳ tích như vậy. Ta đã nói rồi, người đàn ông mà nữ thần Phù gia nữ thần coi trọng sao có thể chỉ đơn giản là một tên phế vật cơ chứ?"
"Ha ha, các ngươi thật là tâng bốc Hàn Tam Thiên rồi." Nhưng vào lúc này, một người trung niên khinh thường cười một tiếng, lời nói lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bên cạnh người trung niên, còn có mấy trưởng vào cùng với một người trẻ tuổi vô cùng phong độ.
"Ông chú này, sợ là ông bị lạc hậu rồi, còn chưa nghe nói qua sự tích của Hàn Tam Thiên à?"
Người trung niên cười ha hạ một tiếng: "Nghe? Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, biết không?"
Tiếp đó, mấy người trung niên bên cạnh hắn nhất thời cười nói: "Cái người tên là Hàn Tam Thiên trong miệng các ngươi chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay Đại thống lĩnh của chúng ta mà thôi. Đúng rồi, giới thiệu một chút, vị này chính là Đại thống lĩnh tiền đạo của Dược Thần Các, con nuôi của Ngao tộc trưởng Vĩnh Sinh Hải Vực, Diệp Cô Thành!"
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng cười một tiếng, tự nhiên dùng tay phải nâng ly uống trà.
"Diệp... Diệp Cô Thành?"
"Ngươi... Người là con nuôi của Ngao tộc trưởng?" Một đám người trố mắt nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ.
Diệp Cô Thành không nói lời nào, cổ ra vẻ cao ngạo, mấy người trung niên bên cạnh hắn lại đáp lời: "Người già không nói dối, là thật."
"Người thật sự có bản lĩnh mới có thể phong công lập tước, mà người không có bản lĩnh, trừ việc sau khi chết được giang hồ tâng bốc thì còn có thể như thế nào chứ?"
Mà bốn người trung niên này chính là Ngô