Ngao Thiên khẽ nhíu mày: “Có cần thiết này kinh động lão nhân gia không?”
“Hàn Tam Thiên có quá nhiều chỗ kỳ lạ. Nếu không diệt cỏ tận gốc, sợ là hậu hoạ vô tận.” Ngao Vĩnh nhắc nhở.
Ngao Thiên gật gật đầu, lần trước Hàn Tam Thiên bất tử, lần này khiến cho Dược Thần các mà ông ta tỉ mỉ bồi dưỡng bị mất mặt, trên mặt chính là Vĩnh Sinh Hải Vực của ông ta.
Có một số việc, không thể không phòng.
Nhưng vào lúc này, Diệp Cô Thành đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, Ngao tộc trưởng, mặc dù lần này chúng ta chủ quan mà thua, nhưng cũng không phải là hoàn toàn thua”
“Sao vậy. Từ khi nào lưu hành sách lược đánh không lại người, ngoài miệng không buông tha thế?” Trần đại thống lĩnh nghe xong lời này, lập tức châm chọc khiêu khích.
Diệp Cô Thành cắn răng, nhưng lại không dám phản bác. Vương Nhậm Chi cũng có hơi bất mãn.
Ngao Thiên thu hết những chuyện này vào mắt, quét mắt nhìn đám người, lại hơi mắt liếc nhìn Diệp Cô Thành: “Người lại có chủ ý ngu ngốc gì?”
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng quét mắt với đám người, ý chỉ muốn nói cho Ngao Thiên nghe. Vương Nhậm Chi lập tức muốn gầm lên, Ngao Thiên lại cực kỳ không nhẫn nhịn nổi được mà xua xua tay, ra hiệu Diệp Cô Thành nói đi.
Diệp Cô Thành đứng lên, nhẹ giọng nói: “Bây giờ Phù Diệp thắng lớn, thành Thiên Hồ công khai chúc mừng náo nhiệt, có điều, trong lúc này lại đã náo ra một chuyện. Nghe nói, Hàn Tam Thiên ở trước mặt mọi người đã khiến cho Phù Thiên và Phù Mị nhục nhã.”
“Chuyện này thì sao chứ?” Ngao Thiên cau mày nói.
“Ha ha, Cô Thành có ý nghĩ này." Diệp Cô Thành nói xong, tiến đến bên tại Ngao Thiên thấp giọng nói vài câu.
Sauk hi Ngao Thiên nghe xong, cau mày, nghĩ nửa ngày, cuối cùng gật gật đầu: “Người nắm chắc mấy phần?”
Diệp Cô Thành nhẹ nhàng, cười tà: “Tám phần.”
“Được!” Ngao Thiên gật gật đầu, nhìn Vương Nhậm Chi: “Khôi phục chức vị của Diệp Cô Thành. Ta tin tưởng, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, không cẩn thận trúng quỷ kế của Hàn Tam Thiên, cho nên mới đi hạ sai nước cờ. Có điều, người trẻ tuổi biết sai có thể thay đổi, cho một cơ hội đi.”
Trong lòng Vương Nhậm Chi lập tức xiết chặt, đồng thời cả người khó chịu nhìn Diệp Cô Thành. Vương Nhậm Chi thực sự không rõ, tên Diệp Cô Thành đến cùng nói gì với Ngao Thiên, đến mức Ngạo Thiên có thái độ như vậy với hắn.
“Ngao tộc trưởng, ta phản đối.” Trần đại thống lĩnh ngay lập tức bất mãn đứng dậy.
Cứ cho Ngao Thiên rất có quyền uy, nhưng trơ mắt nhìn Diệp Cô Thành thượng vị, sao lão ta sẽ cam tâm chứ? “Ngao tộc trưởng, ta không phải chất vấn sắp xếp của ngài, mà là lo lắng cho tương lai của Dược Thần các và Vĩnh Sinh Hải Vực chúng ta, càng lo lắng người bị gian tế lừa gạt.”
Trần đại thống lĩnh nói xong lại tiếp tục nói: “Mọi người đều biết, lần này Dược Thần các chúng ta thua lớn, thế nhưng lấy thực lực của chúng ta đối đầu với Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ thật sự sẽ thua sao? Chưa hẳn thế đâu! Một loạt các hành động của Diệp Cô Thành, khiến chúng ta tuần tự tổn thất một đi quân mai phục ở thành Thiên Lam của Phù gia, một nhóm quân đội ngăn cản ở chân núi Hư Vô tông. Quả nhiên là do Hàn Tam Thiên lợi hại sao? Ngẫm nghĩ, có người và sư phụ của mình toàn thân an toàn ra ngoài, chuyện này không đáng nghi sao? Tiếp đó, thời điểm Hàn Tam Thiên bay vào đại bản doanh, thế nhưng là cảm ơn Diệp Cô Thành, điểm này, chư vị đang ngồi đây hẳn là đều nghe được.”
Một lời nói của Trần đại thống lĩnh, dẫn tới không ít người gật đầu. Dù sao Hàn Tam Thiên đúng là đã nói thế.
“Đó rõ ràng chính là kế lỵ giản của Hàn Tam Thiên. Trần Dung Sinh, người sẽ không cũng tin chuyện này chứ? Lại nói, đại bản doanh bị đánh lén, chúng ta và Cô Thành thế nhưng liều mạng với chiến đấu với Hàn Tam Thiên. Ba nghìn đệ tử bị thương gần hai nghìn, Cô Thành và người của chúng ta cũng bị thương nặng, so với mấy người mang theo mấy trăm nghìn binh sĩ mai phục đường nhỏ cuối cùng lại toàn thân trở ra chẳng lẽ tốt hơn nhiều sao?” Ngô Diễn lạnh giọng, châm chọc.
Trần đại thống lĩnh khó thở, đang muốn nói chuyện, lại bị lão thư sinh ở bên cạnh cản lại.
Lão thư sinh nhẹ nhàng cười một tiếng, đáp: “Thật có lỗi, Ngao tộc trưởng, chúng ta cũng không phải cố ý như thế, nhưng giao một vị trí quan trọng như vậy cho một kẻ nhìn rất có hiểm nghi, thật sự sợ là không ổn.
“Ta lại cảm thấy cách này của Diệp Cô Thành ngược lại là có thể thử một lần.” Ngao Thiên lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của lão thư sinh, tiếp đó vẫy vẫy tay:”Cứ làm theo phân phó đi.”
Diệp Cô Thành lập tức lạnh giọng cười đắc ý: “Vâng.”
“Mặt khác, Ngao Vĩnh, lấy chút đan dược cho hắn, bị thương thành như vậy, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch.” Ngao Thiên nói xong, quay người rời khỏi chủ điện.
“Đa tạ tộc trưởng!” Diệp Cô Thành lập tức vui mừng, dẫn bọn người Ngô Diễn đi theo Ngao Vĩnh ra ngoài lấy thuốc.
Theo sau bọn người Ngao Thiên vừa đi, toàn bộ hội nghị cũng tan rã. Có điều, một đám người Trần đại thống lĩnh lại chưa rời đi.
“Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ.” Đám người vừa đi, Trần đại thống lĩnh lập tức tức giận nói: “Tôn chủ, không phải ta nói rồi sao, tên Diệp Cô Thành này thực sự quá đáng. Một tên phản đồ, thế mà cũng có được sự tán thưởng của Ngao tộc trưởng.”
“Ha ha, được tán thưởng hay không, không trọng yếu, quan trọng chính là Diệp Cô Thành thân là người của tôn chủ lại ăn trong chén nhìn trong nồi, đây còn để tôn chủ vào mắt sao?” Lão thư sinh ở bên cạnh đột nhiên cười âm hiểm, nói.
Vương Nhậm Chi nghe xong lời này, sắc mặt thay đổi, lập tức cực kỳ khó coi. Lời của lão thư sinh đã đâm trúng nỗi lòng của Vương Nhậm Chi. Vẻ mặt ông ta lúc này lạnh lẽo.
Mà Hàn Tam Thiên ở bên này, nhìn người tới, không khỏi cười khổ: “Có chuyện gì sao? Sớm như vậy?”