Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2190




Bàn Cổ ấn.

Ấn ký có ánh sáng long lanh trên trán của Trung Ương Nhất lại là Bàn Cổ ấn. Loại đồ này, Hàn Tam Thiên ngoại trừ thấy qua trên người tiểu Đào, truyền nhân của Bàn Cổ, đều không thấy qua nữa. Chẳng lẽ, thứ này có liên quan gì đó với Bàn Cổ sao?!

A!

Nhưng vào lúc này, Vương lão tiên sinh thu tay lại, rút năng lượng về. Lại dông dài nữa. Ông ta không rõ Hàn Tam Thiên có chịu đựng được hay không, ông ta chỉ biết, mình không chịu được nữa. Đừng xem thường rồng cuộn tròn nho nhỏ này. Nếu muốn di chuyển nó, nội lực cần phải tiêu hao là cực lớn. Công lực suốt đời này của ông ta, cũng cơ hồ đã lãng phí toàn bộ ở thứ này.

Mặc dù thu tay về, nhưng sự kinh ngạc trên mặt Hàn Tam Thiên không hề thay đổi chút nào. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Vương gia ở trong thành Thiên Hồ Thành, mà thôn Không Lo lại ở ngay tại trong thành Thiên Hồ Thành, cơ duyên mà Vương gia có được thứ có quan hệ với Bàn Cổ hình như cũng là chuyện bình thường.

Nhưng rồng cuộn này rốt cuộc là thứ gì? Hàn Tam Thiên chưa từng nghe đám người tiểu Đào nhắc qua, thậm chí, ngay cả ở bên trong thế giới Bát Phương cũng chưa từng nghe qua bất kỳ truyền thuyết gì liên quan tới nó. Nếu là thần vật, sao lại không có chuyện cũ nào chứ?! Nhưng nếu như không phải thần vật, vậy lại giải thích thế nào ấn Bàn Cổ của nó?!

“Lão hủ đoán không sai, quả nhiên nó đồng căn đồng nguyên với Bàn Cổ Phù của ngươi.” Vương lão tiên sinh nhẹ nhàng cười một tiếng, ra lệnh cho Vương Đống có thể thu rồng cuộn.

Chờ sau khi Vương Đống cất kỹ, Vương lão tiên sinh đẩy hộp gỗ đến trước mặt Hàn Tam Thiên. 

“Tiền bối, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, làm sao nó lại...

“Ngươi hỏi ta, ta cũng không rõ ràng. Dù cho chúng ta đã giữ nó nó qua nhiều thế hệ, nhưng nói ra thật xấu hổ, kỳ thật chúng ta cũng không hiểu được nhiều hơn người bao nhiêu. Ngoại trừ sức mạnh của chúa tể, chúng ta cũng không có bất kỳ tin tức gì. Ta cố gắng cả đời, cũng chỉ vẻn vẹn phát hiện ra ấn ký này mà thôi. Ta đã tra qua không ít sách, phí sức lớn mới biết đây là ấn ký của Bàn Cổ.

Cho nên, sau khi biết thân phận của ngươi, ta liền biết có khả năng, người mới là chủ nhân của nó." Vương lão tiên sinh cười nói.

“Đồ là của ngài, ngài mới là chủ nhân của nó." Hàn Tam Thiên vội vàng lắc đầu. Mặc dù nhìn thứ này xác thực có rất nhiều sự ảo diệu ở trong đó, Vương gia bỏ ra nhiều năm để nghiên cứu, không có gì đáng trách cả. Nhưng vật quý giá như vậy, Hàn Tam Thiên không thể nhận được.

“Thứ này ở lại nhiều thế hệ của Vương gia ta, nếu thật là đồ của Vương gia ta, cần gì phải đợi đến bây giờ chứ?” Vương lão tiên sinh cười nói.

Hàn Tam Thiên lắc đầu: “Mặc kệ ngài có giải được ra gì không, chung quy nó không phải là đồ bình thường.”

“Sau khi Vương gia ta có được nó, mỗi một đời gia chủ khi nuôi dưỡng gia chủ đời sau đều dùng hết tinh lực cả đời để nghiên cứu. Nhưng ngoại trừ khiến Vương gia phát triển ra, kỳ thật cũng không đạt được chỗ tốt gì.” Vương lão tiên sinh cười khổ một tiếng, lắc đầu: “Nói nó là báu vật cũng được, nói nó là đồ vật cũng được, ở Vương gia ta mà nói, chẳng qua chỉ là thứ vướng víu thôi. Kỳ thật, ta cũng đã hoàn toàn từ bỏ nó vào năm năm trước. Có nhiều thứ, có được bao nhiêu, đều, do trời định. Thứ này không thuộc về Vương gia ta, cũng không nên lãng phí tâm huyết của Vương gia ta, cũng không nên bỏ phí giá trị của nó. Cho nên nhiều năm qua, ta vẫn luôn thay nó tìm kiếm một chủ nhân phù hợp. Vương lão tiên sinh nói.

Lúc này Vương Đống cũng gật gật đầu: “Mặc dù chúng ta không giải được, nhưng lại sợ gặp phải người không quen, lỡ may nó bị người xấu mang đi, sợ thành hoạ lớn cho thiên hạ, cho nên mặc dù vẫn luôn tìm kiếm, nhưng cũng không có người phù hợp.

“Mà Tam Thiên chính là sự chọn lựa thích hợp nhất.” Vương lão tiên sinh khẳng định nói.

Hàn Tam Thiên hổ thẹn khoát tay, bản thân nào được coi là người thích hợp chứ.

“Có văn có võ, phẩm chất còn tốt, người lại có Bàn Cổ Phủ với ấn ký tương tự. Dưới gầm trời này, ngoại trừ Hàn Tam Thiên người ra, còn có thể là ai được?” Vương lão tiên sinh nói xong, cầm lấy hộp gỗ bỏ vào trong tay Hàn Tam Thiên.

“Nếu là người thẹn trong lòng, không nhận được lễ, vậy sau này người lên như diều gặp gió, không quên đi Vương gia ta là được. Lão hủ chỉ có một con trai, cũng chỉ có một đứa cháu, coi như ta dùng thứ này trao đổi với ngươi, đổi lấy vinh hoa phú quý quãng đời còn lại của hai người bọn nó. Trên thiên mệnh, người thấy thế nào?” Vương lão tiên sinh cười nói. 

Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, cho dù không có cái gọi là rồng cuộn này, chỉ dựa vào Ngũ Hành Kim Đan, độc song Long Phượng và lúc trước Vương Tư Mẫn liều mình cứu giúp, Hàn Tam Thiên vĩnh viễn sẽ không bạc đãi Vương gia.

“Được!” Hàn Tam Thiên gật gật đầu.

“Đây mới là đứa trẻ ngoan.” Vương lão tiên sinh nhẹ nhàng cười nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, cất hộp gỗ bỏ vào trong trữ giới chỉ. Mà Vương Đống cũng giao hai chiếc chìa khoá cho Hàn Tam Thiên. Sau khi nói chuyện phiếm chốc lát sau, Hàn Tam Thiên ra khỏi Vương gia. Lúc đầu Vương Tư Mẫn khăng khăng muốn tiễn nhưng bị Hàn Tam Thiên từ chối, Vương lão tiên sinh cũng khuyên Vương Tự Mẫn không nên quấy rầy Hàn Tam Thiên. Bởi vì hiển nhiên, tối nay sẽ là một đêm Hàn Tam Thiên không ngủ.

Buổi tối, Hàn Tam Thiên ngồi ở đầu giường, vẫn luôn ngẩn người nhìn rồng cuộn trong hộp gỗ, hận không thể dùng mắt trực tiếp nhìn rõ sự huyền ảo của rồng cuộn này. Niệm nhi đã được Tô Nghênh Hạ dỗ ngủ. Khi Tô Nghênh Hạ nhìn thấy dáng vẻ chăm chú ngốc nghếch của Hàn Tam Thiên, đứng dậy rót cho anh chén trà nóng. Hàn Tam Thiên nhận trà nóng, trong đầu lại vẫn luôn nhớ lại ấn Bàn Cổ giấu trong cái hố ở giữa rồng cuộn trước đó. Hình dáng của cái hố lớn nhỏ kia, giống như đã thấy qua ở nơi nào rồi! Nhưng đó là thứ gì? Trong lúc nhất thời giống như không nhớ ra nổi! Kỳ lạ!