Khi bọn hạ nhân đi ra ngoài rồi, kéo hết rèm vải xung quanh lại, cả nhà trong nhất thời rơi vào trong bóng tối.
Vương lão tiên sinh nhẹ nhàng nhích lại gần cánh tay của Hàn Tam Thiên, tỏ ý bây giờ anh hãy xem cái cò quay kia đi.
Theo ánh sáng chiếu xuống, cũng vào lúc này Hàn Tam Thiên mới ngạc nhiên phát hiện, chung quanh toàn bộ cò quay lóe lên ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Ngay sau đó, Vương lão tiên sinh vận khí một cái, đẩy vào trong luận bàn.
"Tách tách tác!"
Tầng trong nhất của cò quay còn có một tầng tròn, lúc này chậm rãi chuyển động, mà ánh sáng xanh kia bởi vì cò quay chuyển động mà lúc này kéo dài theo giống như một con rồng xanh.
Mà cò quay càng chuyển động càng nhanh, con rồng xanh kia lại thoát khỏi có quay, bỏ về phía vòng tròn cố định ở tầng ngoài cùng nhất của cò quay.
Vương lão tiên sinh vừa thu lại khí thì toàn bộ có quay cũng chậm rãi ngừng lại, mà con rồng xanh kia cũng dần dần hóa thành ánh sáng, cuối cùng biến mất hoàn toàn sau khi có quay dừng chuyển động.
Chân mày của Hàn Tam Thiên không khỏi khẽ nhíu lại, đây là đồ gì vậy?! Anh vốn tưởng rằng nó chỉ là một món đồ cổ không có gì lạ, nhưng mà không ngờ tới, lúc cò quay chuyển động thì có một loại năng lượng vô cùng kì quái từ bên trong tỏa ra.
Loại năng lượng này, Hàn Tam Thiên chưa từng thấy qua.
Vô luận là thế giới bát phương, hay hoặc là thế giới Hiên Viên, hay là trái đất, thậm chí bao gồm bát hoang thiên thư. truyện đam mỹ
Hàn Tam Thiên không biết nên hình dung nói như thế nào, chỉ cảm thấy cổ lực lượng này đã vượt ra khỏi khả năng nhận biết của mình, mặc dù nó bị thả ra rất nhỏ, nhưng độ thuần cổ lại làm cho người khác không khỏi chau mày.
"Đây là cái gì?" Đến khi có quay dừng lại, rèm cửa sổ cũng được kéo ra, cả nhà lại khôi phục ánh sáng, mà cò quay trước mắt cũng như trước vậy, giống như là một món đồ củ nát.
"Long Bàn." Vương lão tiên sinh thở dài, nhẹ giọng nói. Mặc dù mới nãy chỉ có một chút thôi nhưng lại làm cho nội lực của hắn tiêu tốn cực kỳ lớn.
"Bản thân cha ta cũng coi như là một cao thủ, nhưng vì đồ chơi này mà hôm nay chỉ có thể ở nhà rỗi rãnh chơi cờ." Vương Đống cười khổ một tiếng.
Hàn Tam Thiên tin tưởng điều này, mặc dù Vương lão tiên sinh nhìn giống như một người lớn tuổi thông thường, nhưng giữa hai lông mày lộ ra một cổ khí thế không giận mà uy, người bình thường không thể nào có được.
Nhưng mà cái này cũng làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy hứng thú.
Vương lão tiên sinh cười nói: "Nói chính xác, không chỉ ta vì nó mà cùng cực cả đời, cha chú, ông nội ta, thậm chí ông cổ cũng gần như là tốn hết vô số tỉnh lực vào nó. Có thể nói, người Vương gia ít nhất đã dùng tâm huyết mười đời người, nhưng đáng tiếc đến hôm nay ta vẫn chỉ có thể cố gắng làm cho nó chạy được chốc lát."
"Long Bàn này rốt cuộc là thứ gì? Nó có tác dụng gì mà làm cho các người tiêu tốn nhiều sức lực đến như vậy?" Hàn Tam Thiên kỳ quái nói.
"Ta cũng không biết, ta chỉ biết là nó là vật thượng cổ." Vương lão tiên sinh lắc đầu một cái, giải thích: "Nghe nói tổ tiên ta vào một lần tình cờ đã có được nó, mà theo gia thư lưu truyền lại thì vật này ẩn chứa một cổ lực lượng vô cùng mạnh, một khi hóa giải nó thì sẽ trở thành chúa tể."
"Chúa tể u?" Hàn Tam Thiên cau mày nói: "Đó không phải là chân thần sao? Chẳng lẽ trong này có lực lượng của chân thần?"
"Lực lượng của chân thần chỉ tồn tại ở bên trong thần mộ, còn lực lượng chúa tể này rốt cuộc là cái gì, ta không biết, điều này cần người hóa giải." Vương lão tiên sinh nói xong, đóng hộp gỗ lại, đẩy tới trước mặt Hàn Tam Thiên.
"Vương lão tiên sinh, ngài làm gì vậy?"
"Ngươi có búa Bàn Cổ phải không?" Vương lão tiên sinh hỏi.
Hàn Tam Thiên chần chờ chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn buồng phòng bị xuống, gật đầu một cái: "Đúng vậy."
"Có lẽ, người mới là chủ nhân của nó." Nói xong, Vương lão tiên sinh chợt bắt tay của Hàn Tam Thiên mở hộp gỗ kia ra, đồng thời ẩn tay của Hàn Tam Thiên lên trên Long Bàn
"Oanh!"
Một cổ khí tức cường đại nhất thời từ trên tay Vương lão tiên sinh chui vào trên tay Hàn Tam Thiên, nhất thời năng lượng trong cơ thể của Hàn Tam Thiên không khỏi quay cuồng một hồi, ngay sau đó trực tiếp xông ra ngoài.
Khi năng lượng của Hàn Tam Thiên tiếp xúc tới Long Bàn, lúc này, một màn quỷ dị lại xảy ra.
Toàn bộ Long Bàn chậm rãi chuyển động giống như vừa rồi, ánh sáng xanh kia cũng bắt đầu hiện ra, giống như trước vậy, dần dần hóa thành một con rồng xanh.
Nhưng khác với lúc trước là, lúc con rồng xanh vây quanh vòng xoay ngoài cùng thì Hàn Tam Thiên làm cho ánh sáng của rồng xanh tăng lên, mà trung tâm Long Bàn lộ ra một cái hố lớn chừng bàn tay.
"Không được phân tâm." Vương lão tiên sinh vừa nói xong, trong tay gia tăng lực độ.
Hàn Tam Thiên vội vàng gật đầu, nín thở, thúc giục năng lượng của mình tiếp tục truyền vào Long Bàn.
Theo lực lượng tăng thêm, rồng xanh chuyển động càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí thật sự có một con rồng xanh thu nhỏ, mà rìa hố kia cũng xuất hiện tia sáng, con dấu bên trong hố lộ ra ánh sáng.
Khi thấy ấn ký này, cả người Hàn Tam Thiên chau mày, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nó, thậm chí không cách nào dời đi dù là một giây đồng hồ.
Ấn ký này, làm sao... làm sao lại là nó?
Đây quả thực không thể nào!
Nội tâm Hàn Tam Thiên cuồng khởi gợn sóng, trên mặt cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ!
- -----------------