*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà lúc này, trong miệng Hàn Tam Thiên đã đầy máu tươi, nhưng mà anh mạnh mẽ nuốt hết toàn bộ máu tươi vào trong bụng, từ đầu đến cuối đều là gắng gượng chống đỡ, sử dụng búa Bàn Cổ khiến cho cơ thể anh càng thêm nặng nề hơn.
Nhưng khi quay mắt nhìn về phía đội quân vạn người cùng với đám đệ tử của Dược Thần các đang vây công từ trên bầu trời của phái Hư Vô, Hàn Tam Thiên cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Giận dữ trừng mắt, khiến cho ba đứa con của Ma Môn còn sống sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, cảm giác khủng bố không ngừng xuất hiện, ba người không nhịn được mà lùi về sau đến mấy mét.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên đang mạnh mẽ thúc dục Thái hư thần bộ, hóa thành một đạo ảo ảnh, lao thẳng về phía các đệ tử của Dược Thần các đang ở giữa không trung phái Hư Vô.
“Ngăn hắn lại cho ta."
Vương Hoãn Chi quát lớn một tiếng.
Ngay lập tức mấy trăm tên đệ tử trực tiếp bay lên, đến khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang cầm búa Bàn Cổ ở trong tay, đôi mắt tràn đầy sát khí đang bay về phía bọn họ, đám người kia thế mà lại giải tán ngay lập tức, không ai dám ngăn cản.
Chỉ dựa vào khí thế, đã khiến cho đám người Dược Thần các hồn vía lên mây rồi, ngoại trừ Hàn Tam Thiên có thể làm được ra, chỉ sợ là không có ai có thể làm được nữa.
Giữa không trung phải Hư Vô, Diệp Cô Thành nhìn thấy Hàn Tam Thiên cầm búa Bàn Cổ lao đến, ngay lập tức bị dọa đến mức sắc mặt xanh lét, vốn định thừa dịp Hàn Tam Thiên bị nhốt, hắn ta sẽ dẫn người tấn công phái Hư Vô, cầm lại chiến công vốn có của bản thân, nhưng sao có thể nghĩ đến mới đi được nửa đường, lại biến thành một củ khoai nóng bỏng tay.
"Con mẹ nó, rốt cuộc tên này là cái quái gì vậy, âm hồn mãi không tán."
Thầm mắng một tiếng, Diệp Cô Thành xoay người bỏ chạy, ngay cả một tia do dự cũng không có.
Đội quân vạn người của Dược Thần các, mặc cho Hàn Tam Thiên đi lại một cách tự do, hơn nữa, ai nhìn thấy anh đều trốn đi.
Lục Nhược Tâm nhìn đến mức trái tim không ngừng rung động, nàng ta càng ngày càng thích sự biểu hiện của Hàn Tam Thiên.
Đây mới là nam nhân.
Một lần nữa quay lại giữa không trung, chỗ cửa của phái Hư Vô, Hàn Tam Thiên quay đầu lại, chỉ một người cũng đủ để giữ cửa, vạn người cũng không thể đi vào, vô cùng khí phách.
"Người nào tiến vào, chết!"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát.
Vạn người dừng lại, không còn người nào dám bước lên phía trước.
“Lên cho ta, kẻ nào không lên, chết!"
Vương Hoãn Chi vô cùng gấp gáp, lão ta tự mình lĩnh quân đến, nếu bị Hàn Tam Thiên đánh thành như vậy, trong tương lai Dược Thần các của lão ta còn mặt mũi nào ở thế giới Bát Phương nữa? Một vị chân thần mới nhận chức như lão ta, còn có tư cách gì để mà xưng thần ở thế giới Bát Phương nữa? Lão ta liền vươn tay bẻ gãy cổ của một người binh lính đang không ngừng lùi về phía sau, lão ta tức giận quát lớn.
Nhìn thấy Vương Hoãn Chi đại khai sát giới, các đệ tử Dược Thần các liền liếc mắt nhìn nhau một cái, cắn chặt răng, hướng về phía Hàn Tam Thiên mà đánh tới.
Hàn Tam Thiên cầm búa Bàn Cổ ở trong tay, bay lên, búa Bàn Cổ mang theo mũi nhọn kim quang thật lớn, quét ngang xung quang.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tình hình chiến đấu giữa không trung phái Hư Vô vô cùng kịch liệt, gió lửa nổi lên khắp nơi.
Tuy nhiên, Hàn Tam Thiên không thật sự nắm vững được búa Bàn Cổ, dưới tình huống tiêu hao quá lớn như thế này, cơ thể lại bị trọng thương khiến cho anh không thể phát ra uy lực lớn được, chỉ đánh mấy hiệp, mà cơ thể Hàn Tam Thiên đã bắt đầu lảo đảo, lung lay giữa không trung, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống được.
Tuy rằng đệ tử Dược Thần các đang không ngừng ngã xuống, nhưng dưới sự dẫn dắt của phần đông các cao thủ, sự tiến công càng thêm hung mãnh.
Mắt nhìn thấy người tụ lại ở trên không trung càng ngày càng nhiều, thậm chí bao vây đến mức không nhìn thấy thân ảnh của Hàn Tam Thiên nữa, ở trên núi cao kia, rốt cuộc Lục Nhược Tâm cũng vỗ vỗ tay, Xi Mộng nhanh chóng bước đến.
“Để cho nàng ta ra giúp đỡ đi."
Lục Nhược Tâm biết, Hàn Tam Thiên thật sự đạt