*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy động tác của Diệp Cô Thành, đừng nói Lâm Mộng Tịch, ngay cả hai vị trưởng lão đỉnh núi thứ hai, thứ ba lúc này cũng không thể nhịn nổi.
"Diệp Cô Thành, chúng ta thật tình muốn gia nhập vào chỗ các ngươi, vậy mà người lại đối xử với ta như vậy sao?"
"Đúng vậy, ngươi đừng nên đầy mọi chuyện đi xa quá, cùng lắm thì cả hai cùng chết thôi."
Lúc này, hai vị trưởng lão đỉnh núi thứ hai, thứ ba mặt đỏ tới mang tai, ông ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cũng bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của nhóm mình.
"Câm miệng hết cho ta!" Tam Vĩnh lạnh giọng quát to, hắn ta cắn răng một cái, nhìn phía Diệp Cô Thành: "Ta liếm!"
Nói xong Tam Vĩnh liền tiến gần lại chỗ Diệp Cô Thành.
"Ai cho phép người qua đây? Ngươi là kẻ nào, lại có tư cách đứng trước mặt ta?" Diệp Cô Thành bỗng nhiên quát lớn.
Tam Vĩnh khẽ cắn môi, đột nhiên quỳ xuống, sau đó dùng đầu gối chầm chậm lết về phía Diệp Cô Thành.
Khi ông ta đã bò đến trước mặt Diệp Cô Thành, cả hai vị trưởng lão đỉnh núi thứ hai, thứ ba và Lâm Mộng Tịch đều khó chịu quay đầu sang hướng khác. Tan Vĩnh là sư huynh của bọn họ, thậm chí còn là biểu tượng của Hư Vô Tông, bị khinh nhục như vậy, sao bọn họ lại không đau lòng cho được!
Khuôn mặt Tam Vĩnh cũng hiện ra vẻ khó xử, chuyện nhục nhã đến, vậy, ông ta sống mấy trăm năm đã bao giờ phải chịu?
Nhưng, ông ta có quyền lựa chọn ư?
Vì mạng sống của tất cả đệ tử Hư Vô Tông, Tam Vĩnh nghĩ, cho dù phải nhịn nhục, cũng đáng giá.
Nhắm mắt lại, Tam Vĩnh hôn xuống,
"Không!" Lâm Mộng Tịch khó nén bi thương, đôi mắt đẫm lệ, cất lên tiếng thét dài.
Hai vị trưởng lão đỉnh núi thứ hai, thứ ba cũng cúi đầu, khó nén đau xót.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha!" Diệp Cô Thành đắc ý cất tiếng cười to.
Trưởng lão của đỉnh núi chính và hai trưởng lão đỉnh núi thứ tư, thứ năm cũng cất tiếng cười theo, trong mắt bọn họ, tình sư huynh đệ nhạt như nước trà, có lẽ cũng tồn tại một ít, nhưng ai bảo tên Tam Vĩnh kia không nghe lời bọn họ chứ?
Nếu như hắn ta thiên vị bọn họ hơn, Tam Vĩnh nào phải chịu nhục nhã nhường ấy, cho nên, trái đắng hôm nay đều do Tam Vĩnh tự chuốc lấy thôi.
Diệp Cô Thành cười xong, liền giơ chân đá mạnh vào ngực Tam Vĩnh khiến ông ta ngã lăn trên mặt đất: "Lão già kia, hiện tại đã biết đế giày của ông mày còn mạnh hơn cả ả Tần Sương kia rồi chứ? Thứ ngu dốt chúng mày, từ xưa đã luôn thiên vị, chăm sóc cho ả Tần Sương đó, còn ông đây mới là người cứu rỗi cả Hư Vô Tông chúng mày này, nhưng mày thì sao? Luôn không quan tâm tao, luôn không nhìn thấy tao, nếu không phải tự ông mày có khả năng, không biết sẽ bị lão già sắp chui xuống mồ này chèn ép đến mức nào nữa."
Trong suy nghĩ của Diệp Cô Thành, Tam Vĩnh đang nhẽ phải tận sức mà dạy bảo ủng hộ hắn ta, mà không phải chỉ chăm chăm quan tâm đến Tần Sương mà bỏ mặc hắn, bởi loại người như Diệp Cô Thành luôn coi mình là trung tâm, ngươi tốt với hắn, hắn sẽ coi đó là đương nhiên, nhưng nếu ngươi không tốt với hắn dù chỉ một chút, hắn ta sẽ ghi hận cả đời.
"Trước đây đều do Tam Vĩnh không biết phải trái, xin hãy tha thứ." Tam Vĩnh che ngực, từ dưới đất chậm rãi đứng lên, nói xin lỗi Diệp Cô Thành.
"Tốt, biết sai có thể sửa là chuyện tốt, lão già, nộp lệnh chương môn của Hư Vô Tông ra đây." Diệp Cô Thành lạnh lùng nói.
Tam Vĩnh gật đầu, Lâm Mộng Tịch vội vàng lên tiếng nói: "Chưởng môn sư huynh, lệnh bài chưởng môn là chia khóa để chế ngự pháp thuật cấm của Hư Vô Tông, không thể được."
"Đúng vậy, nếu mất đi lệnh bài chưởng môn, chúng ta,..."
Đây có thể là lá bài cuối cùng mà họ có, nếu ngay cả cấm chế của Hư Vô Tông cũng bị bọn họ lấy mất, vậy thì Hư Vô Tông không còn hệ thống phòng ngự nữa, mà Diệp Cô Thành cũng sẽ trở nên càng kiêu căng hơn...
"Im mồm, ta đang nói mà các ngươi còn dám chen miệng vào, không biết lễ nghĩa." Diệp Cô Thành lạnh giọng quát, Ngô Diễn lập tức dẫn theo mấy tên trưởng lão bên phe mình khống chế mấy người Lâm Mộng Tịch.
"Dừng tay!" Thời khắc mấu chốt, Tam Vĩnh hét lên, sau đó bàn tay ông ta khẽ động, một chiếc thẻ bài màu xanh đột nhiên xuất hiện trong tay ông ta, đó chính là lệnh bài chưởng môn của Hư Vô Tông!
Diệp Cô Thành cười hài lòng, ông ta giơ tay nhận lấy.
Đúng lúc này, đột nhiên có một nữ tử cả người đều là máu xông vào đại điện, cô ta cầm trường kiếm trong tay, tóc tay y phục tán loạn chạy vào đến bên trong liền hết sức mà ngã lăn xuống đất.
"Nhược Vũ?" Lâm Mộng Tịch nhìn thấy cô gái này, vội vàng xông đến.
"Sư phụ, có rất nhiều... rất nhiều người mặc y phục có thêu chữ Dược đang xông vào đỉnh núi thứ tư, bọn họ gặp nam thì giết, gặp nữ thì lôi ra làm nhục... Ngọn núi thứ tư... Nơi đó đã trở thành chốn địa ngục trần gian, rất nhiều sư đệ đều bỏ mạng, các sư muội thì..." Nhược Vũ phun ra một ngụm máu, khó nói nên lời.
Nghe nàng ấy nói xong, toàn thân Lâm Mộng Tịch đều run rẩy, nàng ta nghiến răng vô cùng phẫn nộ.
Cuối cùng nàng ta cũng hiểu được, đám đệ tử