Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1968




Song phương đều giấu cái tay đã đánh vào đối phương ra sau.

Một chưởng của Lục Nhược Tâm vỗ vào trong nhưng không phải vỗ lên thân thể mà lại như vỗ lên tấm thép cứng cáp. Chấn động đến mức bàn tay hơi run.

Hàn Tam Thiên cũng chẳng khá hơn chút nào. Cả lòng bàn tay đã bê bết máu thịt. Vì đau đớn quá sức mà bàn tay cũng run lên nhè nhẹ.

Lục Nhược Tâm cố kiềm lại bàn tay chập choạng, trong đôi mắt quyến rũ động lòng người tràn đầy kinh ngạc.

Nhận chưởng lực của nàng ta mà còn là khoảng cách gần như vậy, đối phương lại trong tình huống chưa phản ứng hoàn toàn được. Vốn là không một người nào có thể chống đỡ được.

Nhưng hết lần này đến lần khác, cái tên “người mới" hư vô giới Hàn Tam Thiên này lại có thể chống được một công kích của mình, thậm chí còn làm bàn tay mình run không ngừng.

Đây là lực phòng ngự biến thái gì vậy?!

Kinh ngạc lớn như vậy mà khóe miệng Lục Nhược Tâm lại cong lên một vòng cung, mỉm cười. Vì đột nhiên nàng ta có một chút hứng thú với người trước mắt này.

Từ trước đến nay Lục gia công chúa đều rất bướng bỉnh. Địa vị gia tộc cùng với tu vi và tướng mạo của bản thân, khiến nàng vốn không giống người thường. Cho nên đương nhiên nàng ta cũng sẽ chỉ nghếch mắt lên trời, kiêu căng tự phụ. Không ít anh hùng hảo hán đều không lọt vào được mắt nàng, nhưng Hàn Tam Thiên lại đột nhiên chế tạo một kinh hỉ nhỏ như vậy cho nàng.

Cứ tưởng hai lần công kích trước đó của tên này đã cực kỳ mạnh rồi, nhưng không ngờ là ngay đến lực phòng ngự của tên ngày cũng vững như bàn thạch.

Thú vị, thật sự quá thú vị.

"Có thể nhận được một kích của bổn tiểu thư, một tay mơ như ngươi đúng là khiến người khác ngoài ý muốn." Lục Nhược Tâm mỉm cười. “Nhưng mà, người tiếp tục được nữa không? Có phải tay đang cực kỳ đau không?"

Bàn tay sau lưng Hàn Tam Thiên nắm rồi mở nắm rồi mở. Đến giờ anh vẫn thấy cực kỳ đau nhức, mỗi một động tác đều kiến thần kinh toàn thân đau nhức. khiến người ta đau tận xương.

"Ha ha." Hàn Tam Thiên cười cười. Cố nén cảm giác đau đớn, cắn răng đưa tay ra, đứng trước mặt nàng ta rồi nắm chặt thành nắm đấm: "Có nói thử xem."

“Có liều chết cũng vô ích. Diễn kịch trước mặt ta, ngươi còn quá non." Nói xong, Lục Nhược Tâm mim cười, nhẹ nhàng kéo dây lụa thơm ngát trên lưng xuống. Dù chỉ đứng qua bên cạnh một chút nhưng Hàn Tam Thiên lại thấy được trên vai nàng ta khoác một chiếc áo giáp bạc mềm mại.

Kéo dây lụa trên lưng, Lục Nhược Tâm cười cười: "Giáp mềm Thiên Tằm, thần khí phòng ngự thần cấp. Mỗi một miếng lớn nhỏ bằng lòng bàn tay đều được đính vào khối hàn ngọc Thần Đinh. Thế nào? Hiệu quả rất tốt đúng không?

Hàn Tam Thiên hơi cắn răng. Đánh cả buổi, người phụ nữ này có vật này bảo hộ. Chả trách sao lại dám đối đầu trực tiếp, lấy cứng đối cứng. "Không tệ lắm. Nhưng tôi sợ thứ này để lâu sẽ thành phế liệu, gỉ sét."

"Mạnh miệng đấy." Lục Nhược Tâm cười khẩy. Tay nắm nhẹ, một trường kiếm hơi lớn đột nhiên xuất hiện.

"Mẹ kiếp, đó là gì vậy?"

"Uy áp quá mạnh. Ôi trời ạ!!! Thần binh gì đây!"

"Trời ạ, từ khi sinh ra đến giờ, ta chưa bao giờ thấy thần kiếm nào lợi hại như vậy."

Khi Lục Nhược Tâm vừa cầm kiếm ra, trong phút chốc, hào quang chiếu vạn trượng. Người ở dưới bị kim quang cướp mất ánh mắt. Hàn Tam Thiên cách gần nhất dù có cố hết sức ổn định chính mình thì vẫn cảm nhận được khí lạnh của cây kiếm ánh vàng.

"Để xem ngươi cứng hơn hay kiếm của ta sắc bén hơn."

"Vừa nói xong, Lục Nhược Tâm đột nhiên giơ trường kiếm lên. Nhất thời, phong vân biến đổi, sấm chớp rít gào.

Theo một kiếm sấm sét đánh xuống của nàng ta, toàn bộ bầu trời đều bị kiếm khí chiếm đoạt chém tan, hóa thành hai đạo. Mà trên trán Hàn Tam Thiên lúc này đang toát mồ hôi lạnh.

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cái chết đến gần như thế.

Cũng là lần chiến đấu đầu tiên, nội tâm bỗng cảm thấy khủng hoảng.

Sức mạnh của cây kiếm này quá mức khổng lồ. Lớn đến mức mà một Hàn Tam Thiên luôn tự tin cũng phải bối rối.

Nhưng so với Hàn Tam Thiên, Lục Nhược Tâm lại cười lạnh một tiếng. Không phải nàng ta đang đắc ý mà là dùng ánh mắt thâm sâu nhìn vào Hàn Tam Thiên.

Đối với nàng ta, nàng ta cũng nghĩ một kiếm này có thể giết được Hàn Tam Thiên. Dù một kiếm này chém xuống, không mấy ai có thể ngăn được, nhưng có thì vẫn có.

"Đúng rồi, quên không nói cho ngươi hay. Đây là Hiên Viên kiếm!"

Nghe thấy cái tên Hiên Viên kiếm, tất cả mọi người ở bên dưới đều trợn tròn mắt.

Nếu nói Cửu U Ma kiếm là thần binh cấp bậc Tử Kim hiếm có khó gặp, được coi là thần binh thượng cổ trong truyền thuyết thì Hiên Viên kiếm chính là bảo vật của Thiên Tiên. Đã cả vạn năm không được thấy một Man Hoang vương rồi.

Đây chính là kiếm vương cao cấp nhất trong thế giới Bát Phương.

Trong truyền thuyết, thế giới Bát Phương có năm linh bảo, ba thiên bảo. Những thứ này đều áp đảo toàn bộ thần binh trên thế giới này. Nhưng từ xưa đến nay, nhưng linh bảo, thiên bảo này chỉ là một tồn tại trong truyền thuyết.

Mà Hiên Viên kiếm chính là một trong năm linh bảo.

Trong truyền thuyết, kiếm này vô cùng sắc bén. Có thể phá vạn vật trên thế giới, có thể chém hàng tỷ yêu ma.

"Hiên Viên.... Hiên Viên kiếm. Trong tay thiên kim của Lục gia lại có Hiên Viên kiếm!"

"Cuộc đời này của ta lại có may mắn thấy được một thần binh có một không hai này. Giờ có chết ta cũng không hối tiếc."

"Chư vị, ta có một ý tưởng kỳ quái nhưng cực kỳ can đảm. Đó là ta rất muốn lấy Lục Nhược Tâm. Dù mỗi ngày chỉ được uống nước tắm của nàng cũng nguyện ý. Lớn lên không chỉ xinh đẹp, địa vị cao, tu vi còn lớn. Quan trọng nhất là... nàng có Hiên Viên kiếm!"

"Ha ha, muốn uống nước tắm, kiếp sau ngươi hẳng mơ mộng. Khuyên ngươi nói dễ nghe một chút, nếu không, ngươi sẽ chỉ có kết cục như người thần bí kia, bị sấm sét từ Hiên Viên kiếm chém thành hai nửa!"

Mà lúc này, Hiên Viên kiếm càng lúc càng lớn, chém thẳng vào đỉnh đầu Hàn Tam Thiên

- -----------------