Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1967




Khuôn mặt Lục Nhược Tâm lạnh lẽo như băng sương. Một đôi mắt tuyệt đẹp hiện rõ sự phẫn nộ.

"A... Lục Nhược... công chúa của Lục gia!"

Đám người vừa tan tác tháo chạy thì giờ chùn bước, không dám bước thêm một bước nào nữa.

“Một lũ phế vật!" Lục Nhược Tâm quát khẽ. Cơ thể bay lên, giẫm lên đầu đám người vừa chạy thục mạng, bay thẳng đến chỗ Hàn Tam Thiên.

Theo nàng bay lên, làn áo trắng mà nàng ta đang mặc được gió kéo thật dài. Thần thái đẹp đẽ, tà áo ung dung. Bay lướt qua tất cả mọi người giống hệt như thần tiên.

“Oa, thơm quá."

“Đúng là công chúa. Người đã đẹp rồi mà còn thơm nữa!"

Chiếm cứ hơn nửa chiến trường, thế lực của Hải Vực Vĩnh Sinh không khỏi ngước lên nhìn giữa không trung. Tham lam nhìn Lục Nhược Tâm bay qua.

Đột nhiên, đám người tham lam này lộ ra dáng vẻ tươi cười, ra sức hít thở mùi thơm trong không khí. Bỗng nhiên, toàn bộ bọn họ biến sắc. Giây tiếp theo lại như phát điên ôm cổ mình, cơ thể run rẩy rồi ngã xuống đất. Chỉ chốc lát sau đã hóa thành một vũng máu.

Theo hắn ngã xuống, càng ngày càng có nhiều người nối gót theo.

Diệp Cô Thành nhanh chóng che mũi mình lại, hét lớn: “Hương thơm có độc, mọi người che kín miệng mũi lại, tuyệt đối không được ngửi."

Mà lúc này, Hàn Tam Thiên thấy Lục Nhược Tâm xông lên cũng không sợ. Xoay tay, đối mặt trực tiếp với Lục Nhược Tâm.

Hai chưởng gặp nhau, vừa đánh xuống lòng bàn đã tay ngay lập tức ầm ầm nổ tung.

Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy nội tạng quằn quại, cả cơ thể bị đánh bay mấy mét. Mà Lục Nhược Tâm ở đối diện lại không mảy may có xê dịch nào.

Nội lực thật mạnh.

"Hư vô cảnh?" Lục Nhược Tâm hơi nhíu mày. Hơi kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên.

Một “người mới" thuộc hư vô cảnh mà có thể tự mình đánh cho ba cao thủ thành bộ dạng chật vật như vậy.

Điều này làm Lục Nhược Tâm cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Nhưng với trí tuệ của Lục Nhược Tâm, dù nàng ta nghi ngờ tu vi của Hàn Tam Thiên nhưng không hề đánh giá thấp Hàn Tam Thiên. Vì nàng ta hiểu rõ, đánh giá thấp một người sẽ mang đến hậu quả gì.

“Thú vị, thú vị. Chỉ là một người ở hư vô cảnh thôi mà có thể đánh giết đến tận đây. Ngươi khiến ta nhớ kỹ mặt của ngươi rồi." Lục Nhược Tâm nhẹ giọng cười nói.

"Vậy ư?" Dù Hàn Tam Thiên đang mỉm cười nhưng nội tâm vẫn đang đề phòng gắt gao. Anh không thể ngờ được là người phụ nữ trẻ tuổi có nhan sắc tuyệt mỹ trước mắt này lại là bát hoang cảnh kinh khủng. Cũng là một cao thủ bát hoang cảnh đúng nghĩa đầu tiên mà anh gặp được khi ở thế giới Bát Phương.

"Ngươi biết Hàn Tam Thiên không?" Lục Nhược Tâm cười nói.

"Không biết."

Nhìn phản ứng của Hàn Tam Thiên, Lục Nhược Tâm cười thần bí: “Nghe nói hắn cũng chỉ có tu vi thường thường nhưng vì dựa vào vô tướng thần công và búa Bàn Cổ mà một trận thành danh ở thành Thiên Long. Sức mạnh vượt qua mấy vị cao thủ. Mà ngươi, hư vô cảnh... thú vị, thật sự rất thú vị."

Hàn Tam Thiên nhướng mày. Người phụ nữ trước mặt này không chỉ có diện mạo áp chế mọi thứ, ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng như đang thời thời khắc khắc mê hoặc Hàn Tam Thiên. Tâm trí mạnh như Hàn Tam Thiên cũng bị nàng ta nhìn đến có hơi bối rối.

Nhưng bối rối này không hề mang theo hương vị tình dục mà theo như Hàn Tam Thiên cảm thấy, người phụ nữ này đã nhận ra thân phận của anh.

Hệt như cô ta có thể nhìn thầu bản thân anh vậy.

"Thật ư?" Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.

“Nếu Hàn Tam Thiên là một tên có thiên phú xuất chúng thì tu vi của hắn hẳn cũng tiệp cận đến cảnh giới của ngươi. Ngươi nghĩ xem, vậy có phải rất thú vị không?"

“Hàn Tam Thiên đã rơi vào Vô Tận Thâm Uyên rồi." Âm thanh của Hàn Tam Thiên lạnh lùng.

“Ha ha, việc của thường nhân, đương nhiên sẽ cân nhắc bằng góc độ của thường nhân. Nhưng không có người thường thì không thể dùng những ý nghĩ thông thường rồi. Hàn Tam Thiên, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

“Không, tôi hoàn toàn không biết cô đang nói cái gì."

Hàn Tam Thiên vừa nói ra, nội tâm lại không khỏi kinh hãi. Bất tri bất giác, thiếu chút nữa là anh đã nói cho Lục Nhược Tâm, đáp lại lời của cô ta rồi.

Nếu Hàn Tam Thiên không phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ bị lộ sơ hở ngay tại chỗ.

Nhưng cho dù vậy, Hàn Tam Thiên cũng không khỏi đề cao cảnh giác với người phụ nữ trước mặt. Nói theo cách khác, tu vi của cô ta không chỉ rất cao mà suy nghĩ còn rất chu đáo. Thông minh, giỏi thu phục lòng người.

"Ngươi hiểu ta đang nói cái gì." Lục Nhược Tâm cười lạnh, nhìn Hàn Tam Thiên: “Nhưng, đối với ta thì nó không quan trọng, vì dù ngươi có là ai, đều sẽ phải chết trong tay ta.”

Vừa nói xong, Lục Nhược Tâm lóe lên bạch quang, đột ngột đánh úp về phía Hàn Tam Thiên.

Ngọc chưởng khế lộn, hương thân hơi động, ngay lập tức tiến sát vào Hàn Tam Thiên. Khoảng cách giữa hai người chưa đến 0,5 cm. Thậm chí Hàn Tam Thiên còn có thể ngửi được mùi thơm từ cơ thể bên dưới, cũng có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của nàng ta.

Dù Hàn Tam Thiên có thể nhịn được khoảng cách gần sát này của nàng ta nhưng đương nhiên trong lòng đang loạn cào cào. Anh không ngờ là Lục Nhược Tâm sẽ công kích gần như vậy.

Giữa lúc thất thần, Lục Nhược Tâm đánh mạnh một chưởng vào người Hàn Tam Thiên. Dù Hàn Tam Thiên chỉ loạn nhịp trong chốc lát nhưng phản ứng lại cũng cực kỳ nhanh. Không thể chống lại được công kích của nàng ta thì khi bản thân nhận chưởng, anh cũng đồng thời đánh được một chưởng vào người nàng ta.

Âm!!

Nổ mạnh hai tiếng, hai người đồng thời bị đẩy lui ra xa mấy mét.

- -----------------