Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1963




Giữa không trung, Hàn Tam Thiên giương mắt nhìn lên.

Lờ mờ có thể thấy được, bên trong tầng tầng mây lưu động, hai phía đông tây, đều có một tia chớp kỳ lạ đang di động.

Ở phía đông, tia sấm sét màu tím đang rạch từng tầng mây, điện quang phát ra, chớp nhoáng liên tục bên trong tầng mây.

Phía bên phải, mây đen vờn quanh, xen vào mạc hồng quang, khí tức cường đại giống như quỷ mị, tà ác dị thường.

Vì một tiếng kinh hô vừa rồi, mọi người nhốn nháo, nhao nhao nhìn lên trên không.

"Này là lực lượng của Chân thần sao? Cách chúng ta xa như, nhưng khí thế đã bức người, uy áp trùng trùng rồi."

"Quá kinh khủng, lực lượng này quá kinh khủng, người không hề xuất hiện bên cạnh ngươi, lại có thể sinh dùng khí thế trực tiếp hình thành một tòa núi lớn trên người của ngươi, ép ngươi không thở nổi."

"Chân Thần đều xuất động rồi Hải vực Vĩnh Sinh và đỉnh Lam Sơn, hiển nhiên vì giúp hai đại gia tộc tất chiếm riêng đồ đằng cho phần mình. Có Chân Thần trên không, ai dám đi tìm con mẹ nó chết?"

Một đám người nghị luận ầm ĩ, vô cùng kinh ngạc, nhưng tất cả mọi người đều có một cái chung hai đại Chân Thần chợt hiện thân, hiển nhiên vì tăng lực uy hiếp cho gia tộc của mình, để bất luận kẻ nào cũng không dám tùy tiện tiến công đồ đằng của bọn họ.

Dù sao, hai đại Chân Thần đại biểu cho cảnh giới tối cao của thế giới Bát Phương, có ai sẽ ngốc đến mức đi cứng đối cứng với hai vị này? Như vậy không phải là muốn chết sao?

"Xem ra, hai đại gia tộc đều rất xem trọng lần tranh tài này." Bách Hiểu Sinh không khỏi cảm thán, lúc trước chỉ cần tam đại gia tộc xuất hiện, trên cơ bản sẽ không có người nào nghĩ nhiều nữa.

Dù sao ai cũng biết, Chân Thần tới hay không, kết quả đều giống nhau, nhưng lần này, bọn họ lại phá lệ đích thân trực tiếp tới trợ trận, đều này nghĩa là gì tự nhiên không cần nói cũng biết.

"Trước kia là ba tên hòa thượng cùng nhau thông trị, tự nhiên không cần thiết so đo quá nhiều, nhưng bây giờ là song hùng tranh bá, ngươi cho rằng, bọn họ sẽ còn làm như không có chuyện gì xảy ra sao?" Hàn Tam Thiên cười.

Gia tộc thứ ba thế lực của ai, trong trận đấu của song hùng tiếp theo sẽ cho ra quyết định có tác dụng then chốt, hiển nhiên ai cũng không nguyện ý vứt bỏ thứ quan trọng như vậy.

"Ha ha ha, ai cũng nói Chân Thần coi nhẹ toàn bộ thiên hạ, bây giờ xem ra, cũng chỉ như vậy mà thôi." Bách Hiểu Sinh khinh thường cười nói.

Dùng Chân Thần đến áp chế bọn hắn, hiển nhiên không đủ công bằng, đây quả thực đại nhân cùng tiểu hài tử chơi đùa.

"Ngươi đối với loại vấn đề này, thật giống như một người nghèo, nếu một tháng có một vạn tử tinh sẽ vô cùng thỏa mãn, thế nhưng sau khi có một vạn rồi, hắn sẽ thỏa mãn sao? Sẽ không, hắn sẽ tiếp tục mong có được mười vạn, mà sau khi có được mười vạn rồi? Hắn sẽ muốn có trăm vạn! Người, không phải loài biết thỏa mãn, mà là loài vô cùng tham lam, vị trí càng cao, sở hữu càng nhiều, dục vọng cũng càng lớn, dục vọng càng lớn, người cũng trở neen điên cuồng." Hàn Tam Thiên cười cười.

"Nếu như Chân Thần nghe được người nói bọn họ như vậy, có thể ngươi sẽ bị đánh chết." Bách Hiểu Sinh cười khổ nói.

Hàn Tam Thiên cười cười, anh chỉ đang nói sự thật mà thôi, có cai gì phải sợ đâu!

Thậm chí, trong đầu Hàn Tam Thiên còn có một ý nghĩ cực kỳ điên cuồng: "Ngươi nói, nếu như lần này chúng ta đi đoạt đồ đằng của bọn họ thì sẽ như thế nào? Những Chân Thần kia sẽ hỗ trợ sao?"

"Ngươi điện rồi sao?" Bách Hiểu Sinh nhìn Hàn Tam Thiên như nhìn thằng ngốc.

Tô Nghênh Hạ lúc này cũng vội vàng kéo Hàn Tam Thiên tay: "Chớ làm loạn, Chân Thần không phải đơn giản giống như anh tưởng tượng đài."

"Thật là một tên bị hoang tưởng, ngươi cho rằng ngươi tùy tiện tiến vào mười hai cường giả thì sẽ vô địch thiên hạ sao? Còn muốn khiêu chiến Chân Thần? Thật mẹ nó cười chết ta rồi."

Hàn Tam Thiên vừa muốn nói chuyện, Diệp Cô Thành và Tiên Linh sư thái người dẫn đầu nhóm người chính nghĩa cũng đi tới, nghe được câu nói của Hàn Tam Thiên, không khỏi cười nhạo.

Hôm nay bọn hắn vào được trận chung kết, tất nhiên là được Hải vực Vĩnh Sinh coi trọng, vẻ mặt ai ai cũng hồng hào, tư thế ung dung, hiển nhiên đã uống không ít đan dược Hải vực Vĩnh Sinh đưa cho, nhận không ít tơ lụa của Hải vực Vĩnh Sinh.

"Tiểu tử, ngươi có thể nói khoác, nhưng nói như vậy thật sự đã quá rồi đấy, ngông cuồng như vậy, muốn khiêu chiến Chân Thần, người cho rằng con mẹ nó ngươi là cái thá gì? Xem như lần này người là một trong mười hai cường giả, coi như ngươi là cảnh giới cao thủ của Bát Hoang, nhưng cũng là cái định gì? Chân Thần chi cảnh mặc dù chỉ cách Bát Hoang chi cảnh một cảnh giới, thế nhưng người biết một cảnh giới này chênh lệch nhiều đến mức nào không?"

"Dượi theo cảnh giới lúc trước, nếu như chỉ phân tam giai, hiện tại cảnh giới này đã phân đến mười cái tiểu giai, mà mỗi một cái tiểu giai đều có khoảng cách vô cùng khác biệt, lớn nhất có thể đạt tới Tru Tà và Bát Hoang, chênh lệch một cái tiểu giai đã có thể tùy tiện giết chết ngươi, chớ đừng nói chi là một cải đại cảnh."

Một đám người lập chế giễu Hàn Tam Thiên, Diệp Cô Thành nhìn qua Hàn Tam Thiên khinh thường cười lạnh: "Nhiều lời với loại phế vật này làm gì? Giờ này ở đây nói năng ngông cuồng, một chút nữa tất sẽ không còn vênh váo được nữa, sẽ có một ngày nào đó, hắn sẽ bị đánh cho thương tích đầy mình."

Hàn Tam Thiên cười cười không nói lời nào, ánh mắt lướt qua Tần Sương trong đám người vẫn một mực lẳng lặng nhìn mình, lắc đầu, lười cùng bọn hắn nhiều lời.

Đối với bọn hắn mà nói, đối kháng Chân Thần có lẽ là trò cười, nhưng Hàn Tam Thiên lại thật sự có loại suy nghĩ này.

Không thể vượt qua lại không có nghĩa là không thể vượt qua!

Nhưng mà, nhưng vào lúc này, thời gian đếm ngược cũng tiến vào ba giây cuối cùng!

"Ba!"

"Hai!"

"Một!"

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, kết giới trước mặt mọi người cũng như được kéo khóa, chậm rãi mở ra.

Cánh tay Lục Như Hiên nhấc lên, dẫn đầu chỉ huy ngàn vạn người Lục gia, đánh thẳng vào, Ngao Thiên theo sát phía sau, ông ta gầm lên một tiếng, người của Hải vực Vĩnh Sinh cũng trùng trùng điệp điệp đi vào.

Người Phù gia khí thế rất yếu, chậm rì rì đi theo vị thứ ba.

Đợi đến khi tam đại gia tộc đều đã tiến vào, những người khác cũng bắt đầu xông lên.

Hàn Tam Thiên đang muốn tiến vào, đột nhiên dưới chân lại dâng lên một ụ đất, không quá cao, nhưng bởi vì đột nhiên xuất hiện, mặc dù Hàn Tam Thiên phản ứng kịp thời nhưng vẫn bị khựng lại.

Ngước mắt nhìn lên, thấy khóe miệng của Diệp Cô Thành cong lên lên một tia cười lạnh, mang theo đội ngũ phóng đi.

Tu vi của Bách Hiểu Sinh không bằng Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, thiếu chút bị vấp cái đống đất trước mắt, lảo đảo, may mắn Hàn Tam Thiên nhanh tay kéo hắn lên, lúc này nhìn theo bóng lưng Diệp Cô Thành rời đi, nhịn không được chửi ầm lên: "Thật mẹ nó hèn hạ."

Hàn Tam Thiên cười cười: "Côn trùng dậy sớm bị chim ăn, hắn ta muốn làm trễ nãi thời gian của chúng ta, cũng không sao, đến sớm không bằng đến đúng lúc, chúng ta đi vào đi."

Nói xong, Hàn Tam Thiên mang theo Tô Nghênh Hạ, một tay ôm lấy Niệm nhi, hoàn toàn không giống người khác, chậm rãi đi vào trong kết giới.

Trong kết giới, làm cho mọi người giật mình chính là Điện Kỳ Sơn, nếu so sánh với trước kia, Kỳ Sơn đỉnh bây giờ đã không còn là tòa độc phong, mà đã bị làm chỗ dựng thang trời, tương liên với ngũ phong chung quanh, nếu nhìn toàn cảnh sẽ thấy giống như hình một bàn tay, mà Kỳ Sơn đỉnh chính là lòng bàn tay của bàn tay.

Ngọn núi ở vị trí ngón cái trên bàn tay, giữa không trung tử điện lơ lửng, trên mặt đất, một cỗ tử quang đang xông lên thiên.

Vị trí ngón trỏ, mây đen cùng hồng quang trải rộng, phía dưới lam quang trùng thiên.

Vị trí ngón út, tuy không có ánh sáng, nhưng có khí màu xanh lục xinh đẹp.

Nghĩ đến, đây chính là ba nơi của đồ đằng, nhưng duy chỉ có chỗ ngón tay út không có tường quang, xem ra đây là tất cả đồ đằng mà Phù gia chiếm được trong trận này đó.

"Đoàn hồng quang dưới ngón tay kia là cái gì?" Hàn Tam Thiên kỳ quái hỏi

- -----------------